Ngộ Minh còn muốn nói gì đó, liền cảm giác được nhiệt độ không khí bên cạnh đột ngột giảm xuống. Tạ Quân Từ đang dựa vào tường, lạnh lùng nhìn hắn.
Nếu là trước đây, cái nhìn này đủ để cho cả ngôi chùa phải cảnh giác. Nhưng đặt ở hiện tại, vì lý do của đứa trẻ này, ấn tượng của Ngộ Minh đối với Tạ Quân Từ đã thay đổi rất nhiều, thế mà lại không hề sợ hãi.
“Nếu không có việc gì, ngươi nên đi rồi.” Tạ Quân Từ lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách.
Ngộ Minh từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái trống bỏi đưa cho cô bé, lại vẫy vẫy tay từ biệt với cô bé, lúc này mới đứng dậy, cùng Tạ Quân Từ rời khỏi phòng.
Ngoài hành lang, hắn nhìn về phía thanh niên.
“Trong lòng ngươi đã có tính toán gì chưa?” Ngộ Minh hỏi.
Tạ Quân Từ im lặng một lúc, hắn nói: “Ta sẽ đưa cô bé đến gia đình mà ngươi đã nói.”
“Đây cũng là chuyện ta muốn thảo luận với ngươi.” Ngộ Minh thở dài nói: “A di đà phật, bần tăng quên mất Tạ đạo quân đã thoát ly trần thế quá lâu, đã quên mất phàm nhân nên sinh sống như thế nào.”
Hắn nói: “Để Tạ đạo quân chăm sóc một đứa trẻ thật sự là miễn cưỡng, bần tăng cũng biết đạo quân còn phải bận những việc khác. Hay là thế này, đứa trẻ này giao cho ta, ta sẽ đưa cô bé đến Thanh Châu Vực.”
Nghe Ngộ Minh nói vậy, hơi thở quanh người Tạ Quân Từ đột nhiên lạnh đi ba phần.
“Không cần.” Tạ Quân Từ lạnh lùng từ chối: “Cô bé tuổi còn nhỏ, nhát người lạ.”
Ngộ Minh sờ sờ đầu, nghi hoặc nói: “Đâu có, ta thấy cô bé vẫn rất thân thiết với bần tăng mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-60.html.]
“Đó là vì có ta ở đây.” Tạ Quân Từ mất kiên nhẫn nói: “Đừng nhiều lời nữa, mau đi đi.”
Vị Phật tu vẫn đứng yên tại chỗ, hắn nhìn về phía Tạ Quân Từ, trong con ngươi có chút dò xét và do dự.
Qua nửa ngày, hắn nói: “Ngươi tự tay cứu đứa trẻ đó, là vì một thiện duyên. Ngươi muốn tự mình kết thúc chuyện này, cũng là chuyện thường tình của con người. Nhưng mà… chờ các ngươi rời khỏi đây, nếu ngươi lại thất thủ không chăm sóc tốt cho cô bé được thì sao?”
Ngộ Minh thở dài nói: “Tạ Quân Từ, ngươi đã làm cường giả quá lâu rồi, ngươi không biết một đứa trẻ ba tuổi mỏng manh dễ vỡ đến nhường nào đâu.”
Tạ Quân Từ im lặng.
Những lời hòa thượng nói hắn đều hiểu cả. Ngu Niệm Thanh ăn nhiều rồi nôn ra thì là chuyện nhỏ, nhưng nếu đặt ở nơi khác, một chút sơ suất của hắn rất có thể sẽ làm đứa trẻ này bị tổn thương lần thứ hai.
Nhưng mà, Tạ Quân Từ chính là không muốn để Ngộ Minh mang cô bé đi.
Thấy hắn kiên quyết không lùi một bước, Ngộ Minh không kiên trì nữa, hắn từ trong lòng lấy ra mấy quyển sách, đưa cho thanh niên.
Tạ Quân Từ cầm lấy xem, trên bìa những cuốn sách này rành rành viết nào là kinh nghiệm nuôi dạy con trẻ, nào là bách khoa toàn thư về bệnh trạng trẻ em, tổng cộng có đến năm sáu cuốn.
“Ngươi nếu muốn mang theo cô bé, ít nhất cũng nên xem qua mấy cuốn sách này.” Ngộ Minh thở dài nói: “Tốt xấu gì cũng có thể có chút hiểu biết.”
Tạ Quân Từ im lặng cất mấy cuốn sách vào trong nhẫn trữ vật.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Đã có chuẩn bị từ trước?” Hắn nhướng mày nói.
Hắn là tạm thời nảy ra ý định đi tìm Ngộ Minh, nhưng Ngộ Minh lại đã chuẩn bị sẵn những thứ này.