Giới Tu Tiên, khách điếm.
Sở Chấp Ngự khoanh chân, chán chường ngẩn  .
Trước mặt , cô bé đang vô cùng nghiêm túc kẻ mày cho . Chỉ là cô bé mới bắt đầu chơi những thứ , nên cặp lông mày vẽ    xiêu xiêu vẹo vẹo.
Sau khi vẽ xong một cách miễn cưỡng, Ngu Niệm Thanh vô cùng hài lòng. Cô bé lấy  hai hộp phấn khác , hỏi thiếu niên: "Huynh thích loại nào?"
Thiếu niên lí nhí đáp: "Đều  thích."
Trong giọng  còn  chút ủy khuất như  còn gì vui  đời.
Cô bé nhướng đôi mày thanh tú, bĩu môi, đôi mắt  chớp  .
Sở Chấp Ngự liếc  sắc mặt cô bé, chỉ  thể nén lòng cầu  mà : "...Cái bên trái."
Thanh Thanh lúc  mới  nở nụ , vui vẻ tiếp tục "trang điểm" cho .
Cô bé từ nhỏ đến lớn cũng   ngoài nhiều , nhưng đây là  đầu tiên  hứng thú với những món đồ trang điểm . Chỉ là sự yêu thích của cô bé vẫn mang theo nét ngây thơ của trẻ con, càng giống như đang mượn những thứ  để học theo các nữ tu xinh  vẽ vời hơn.
Nhìn thiếu niên đang  "tàn phá", các sư  đang uống  ở một bên đều hành động cẩn thận hơn  nhiều, sợ phát  tiếng động sẽ  cô bé chú ý tới.
Giờ phút , họ  hẹn mà cùng hả hê trong lòng — may mà  thằng nhóc  ở đây, nếu  Thanh Thanh  mới hứng thú với mấy thứ ,  xui xẻo  lẽ chính là họ.
Bên , Thanh Thanh ngẩng đầu, hớn hở : "Sư ! Các   ..."
Lời còn   xong, trong phòng   còn một bóng , chỉ còn  nửa chén  uống dở. Toàn bộ căn phòng chỉ  cô bé và thiếu niên còn ở  giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-601.html.]
"Hừ, các sư  đều là quỷ hẹp hòi." Thanh Thanh lẩm bẩm, cô bé  về phía thiếu niên, vui vẻ : "Vẫn là Ngự Ngự  nhất."
Sở Chấp Ngự vốn  chán nản,  thật sự  thích những thứ lộn xộn , nhưng khi  cô bé  , cái đuôi trong lòng vẫn  khỏi vẫy lên.
Ngu Tùng Trạch nhắm mắt , trận pháp bên cạnh  lấp lóe.
"Được ."
Không   qua bao lâu,   thấy giọng  của Hạc Vũ Quân vang lên.
Hắn mở mắt , liền thấy Hạc Vũ Quân  nhạt : "Từ nay về , chúng   còn liên quan gì đến ."
Ngu Tùng Trạch  chút chậm chạp cử động cổ .
Cảm giác đó  kỳ quái. Tuy   bất kỳ biểu hiện cụ thể nào, nhưng Ngu Tùng Trạch vẫn  thể cảm nhận   điều gì đó  khác. Dường như "sợi dây"  tồn tại trong đầu  suốt bảy năm qua  biến mất  thấy.
Hắn... thực sự  tự do  ?
Ngu Tùng Trạch ngơ ngác,  chút  thể  hồn.
Thật  trong mấy năm qua, ban đầu  cũng  nhận  việc hồn phách   khác khống chế là đáng sợ đến mức nào. Mãi cho đến khi hết   đến  khác  đối mặt với những chuyện liên quan đến  , Ngu Tùng Trạch mới ý thức  cảm giác bất lực và tuyệt vọng gọi trời  thấu, gọi đất   khi  khống chế.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hắn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Hạc Vũ Quân,   theo bản năng tránh  ánh mắt.
Cảm giác của Ngu Tùng Trạch đối với Hạc Vũ Quân  phức tạp.
Hạc Vũ Quân là ân nhân cứu mạng của , cũng  thể  là quý nhân giúp   thể tiếp xúc với  nhất kiếm tông. Nếu dựa theo lời Hạc Vũ Quân, kiếp  họ còn là thầy trò.