Giống như… giống như cô bé muốn được ở bên cạnh anh trai và Đạp Tuyết mãi mãi, giống như bây giờ cô bé muốn được ở bên cạnh Tạ Quân Từ vậy.
Nghĩ đến đây, sống mũi cô bé lại bắt đầu cay cay.
Cô bé dùng sức nhắm mắt lại, tuyên bố trong lòng với hệ thống: “Tạ Quân Từ không cần Thanh Thanh, Thanh Thanh cũng không cần Tạ Quân Từ!”
Không biết qua bao lâu, Tiểu Niệm Thanh mơ màng ngủ thiếp đi.
Sau khi cô bé ngủ, hệ thống lại im lặng hồi lâu. Nó cũng giống như Tạ Quân Từ, cảm thấy dường như đã hiểu thêm một chút về tiểu ký chủ của mình.
Nó vốn cho rằng cô bé chỉ là một cô nhóc ngoan ngoãn, yếu đuối. Không ngờ cô bé nhỏ như vậy, đã thể hiện ra một mặt tính cách khác, quyết đoán như thế, lại còn có chút bướng bỉnh.
Cô bé cảm thấy Tạ Quân Từ không muốn mình, cho dù sau đó thanh niên rõ ràng đã hối hận muốn mang cô bé rời đi, cô bé vẫn từ chối hắn.
Phải nói, không hổ là nhân vật chính của tiểu thuyết dài mấy triệu chữ, tính cách rất có đặc điểm.
Ngu Niệm Thanh thì ngủ rồi, Tạ Quân Từ lại im lặng canh chừng cả đêm.
Lần đầu tiên trong lòng hắn dâng lên cảm giác m.ô.n.g lung và bất lực.
Tạ Quân Từ đã rời xa trần thế quá lâu, hai trăm năm nay độc lai độc vãng, phần lớn những người hắn gặp đều c.h.ế.t trong tay hắn.
Hắn luôn lạnh lùng ít nói, giống như một Thiên Sát Cô Tinh, không có người nhà, càng không có bạn bè. Hắn đã sớm quên mất cảm giác làm một "người" là như thế nào.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-75.html.]
Trong nửa tháng ngắn ngủi, đứa trẻ mà hắn tình cờ cứu được đã tô điểm thêm một chút sắc màu cho cuộc đời vốn đã nhạt nhẽo của hắn, làm cho cuộc đời tĩnh lặng như một mặt hồ của hắn dấy lên một chút gợn sóng.
Nhưng tại thời khắc này, Tạ Quân Từ mới ý thức được mình căn bản không có bất kỳ tiến bộ nào.
Cô bé là người cầm bút vẽ, nếu cô bé chủ động, hắn sẽ cảm nhận được niềm vui khi được tô điểm.
Nhưng nếu cô bé ghét hắn, giống như tối hôm nay, một câu cũng không chịu nói với hắn, Tạ Quân Từ thậm chí còn không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cô bé liếc nhìn hắn thêm một cái.
Đêm dần khuya, con ngươi thanh lãnh của Tạ Quân Từ nhìn chăm chú vào cô bé trong giấc ngủ, qua nửa ngày, hắn từ từ cúi đầu.
Niệm Thanh lại bắt đầu ngủ không yên.
Trước đây cô bé rõ ràng đã có thể ngủ một mạch đến hừng đông, thỉnh thoảng sẽ mở mắt ra xem Tạ Quân Từ còn ở đó không, rồi lại có thể tiếp tục gục đầu ngủ. Thế nhưng đêm nay, cô bé dường như lại bắt đầu gặp ác mộng, đang ngủ thì bắt đầu nức nở, nhưng lại không hề tỉnh dậy.
Đợi đến khi rạng sáng, cô bé mơ màng mở mắt, lại phát hiện mình đang ở trong một vòng tay quen thuộc, rộng lớn.
Cô bé chưa hoàn toàn tỉnh táo, ở trong lòng Tạ Quân Từ tự nhiên mà cựa quậy, vì trên mặt ngứa, cô bé theo bản năng dùng trán nhẹ nhàng cọ cọ vào n.g.ự.c hắn.
Gần như ngay lập tức, đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô bé, vén lọn tóc phiền phức ra sau tai.
Tiểu Niệm Thanh từ từ tỉnh lại.
Tạ Quân Từ đặt cô bé lên giường, mấy ngày nay hắn chỉ học được cách tết cho cô bé những b.í.m tóc đơn giản nhất.
Một bên tết tóc, hắn một bên thăm dò nói: “Thanh Thanh, lát nữa ta sẽ mang em rời khỏi nơi này.”