Vừa  cô  cho rau  bát,  nhanh  gắp đầy một chén.
Lục Khải Minh: "... Chị hai, chị còn  mặt mũi ?"
Ăn lẩu thì cần gì mặt mũi, cô  giờ  bao giờ  thứ đó.
Giang Diệu Diệu ăn nhanh hơn, Lục Khải Minh cũng gia nhập  cuộc chiến tranh giành, cả hai  ăn như cướp .
"Gâu! Gâu!Gâu…"
Giang Nhục Nhục  bỏ quên ở  gầm bàn xoay vòng vòng, gấp gáp đá đá chân chủ nhân.
Giang Diệu Diệu tranh thủ lúc rảnh rỗi an ủi nó.
“Cái  cay lắm mày  ăn ."
Nó đáng thương nức nở, cô mềm lòng chia cho nó nửa chén.
"Chỉ  nhiêu đó thôi, ăn hết   phép ăn nữa."
Giang Nhục Nhục thật cẩn thận lè lưỡi l.i.ế.m liếm,  đó kêu một tiếng, đôi mắt loé lên linh quang.
Nguyên liệu nấu ăn chuẩn   ít căn bản  đủ ăn.
Cuối cùng hai  thả  bên trong thêm chút miến, cả hai nhanh chóng chén hết nồi nước lẩu.
Nước lẩu khá cay, Giang Diệu Diệu uống hết đặt bát xuống, cảm thấy đầu lưỡi  sắp nổ tung, thoáng  thấy chai coca ướp lạnh vội cầm lấy  mở  uống.
Ai ngờ càng gấp gáp càng  mở , cô chỉ  thể  Lục Khải Minh xin giúp đỡ.
"Anh giúp em một chút  ?"
Lục Khải Minh đang âm thầm thè lưỡi,  xong lời  lập tức  thẳng lên, nghiêm túc từ chối cô.
"Không ."
"…… Em còn là  ?"
"Rõ ràng là thịt  đưa đến miệng còn  em cướp, đương nhiên   ."
"Bởi vì vốn dĩ miếng thịt đó là  lấy trộm từ trong chén của em."
"Xem  em   uống nữa  đúng ? Vậy   ngủ."
Lục Khải Minh  xong   , Giang Diệu Diệu chạy tới ôm lấy cánh tay , nước mắt chảy dài.
"Hu hu, em sắp cay c.h.ế.t ,  giúp em mở  ...  ơn ..."
Anh  xong  vui vẻ, xoa đầu cô  cầm lấy chai Coca.
"Ngoan, về    giành ăn với , ăn nhiều như  mà cả cái nắp chai cũng  mở  thì ăn nhiều cũng vô dụng,  lãng phí ..."
Giang Diệu Diệu phớt lờ những lời lẽ đáng ăn đòn của , mắt vẫn dán chặt  chai coca.
Lục Khải Minh tay trái cầm chai, tay  vặn nắp dùng sức xoay mạnh một cái…Không mở 
"..."
Chắc là tư thế  vấn đề, đổi tay !
Anh thử  một  nữa vẫn  mở 
Giang Diệu Diệu  khỏi thất vọng: "Rốt cuộc   mở  ?"
Trán Lục Khải Minh lấm tấm mồ hôi, thử đủ  cách, thậm chí dùng răng cạy, nhưng  vẫn  mở  chai Coca cứng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/chuong-157.html.]
Giang Diệu Diệu đợi  lâu,  đợi  nữa, chuẩn  lấy .
"Đừng mở , để  thử cách khác."
"Đừng đụng !"
Lục Khải Minh tránh khỏi tay cô, hai mắt đỏ lên, tìm kiếm dụng cụ khắp nơi, giống như là  mở  thì  bỏ cuộc .
Giang Diệu Diệu  còn gì để , cô sợ  giận cá c.h.é.m thớt, vội vàng ôm Nhục Nhục về phòng.
Cô   Lục Khải Minh  mở  chai coca  , chỉ  khi cô gặp  , thấy  trán  một vết tròn đỏ đỏ giống như  nắp chai đập  .
Phòng  máy lạnh quá thoải mái,  cô cả một buổi trưa đều    gì, chỉ ở  lỗ thông gió tận hưởng gió lạnh.
"Hắt xì!"
Lục Khải Minh  nhỏ: "Nước mũi của em b.ắ.n hết  mặt   ."
"... Đánh rắm!     lưng về phía em."
" , nó phun lên tường ,   đó văng  mặt  góc 90 độ."
Anh nghiêm trang  lệnh cho cô: "Đổi chỗ."
"Không đổi."
"Em    cảm ?"
"Ngày mốt sẽ   nữa,  cảm cũng đáng."
“Đổi  ?” Anh thấp giọng .
"Không đổi."
Lục Khải Minh  đến chuẩn  bế cô lên. Cô đột nhiên vỗ trán, nhảy  khỏi giường.
"Em  ? Lại   tìm sạc điện "
"Em  gội đầu."
Cô trả lời   chạy  phòng tắm, đầu cũng    .
Cuối cùng cô cũng  cơ hội dùng thử máy sấy tóc Dyson, loại máy cô yêu thích từ lâu.
Sau khi Giang Diệu Diệu gội đầu, cô  tìm máy sấy tóc,  thấy bên cạnh  một máy uốn giả, liền mang theo.
Ngồi  gương, cô tự uốn lọn tóc cho , cảm thấy  thích thú.
Cái máy  dùng thật , cô còn  thử  nữa. Tóc Lục Khải Minh rõ ràng là  thể   vì thế cô ôm Giang Nhục Nhục , ấn nó  bồn tắm.
Nửa tiếng  Giang Nhục Nhục một  lông xù,  ngang qua gương, thấy hình ảnh bên trong, nó rên ẳng lên một tiếng, trốn  gầm giường  chịu  ngoài nữa.
Trong siêu thị   nhiều đồ điện, Giang Diệu Diệu nóng lòng  nhân lúc  điện thử hết một .
Tủ lạnh  nhét đầy đồ uống,  cháo trong nồi cơm điện, máy giặt tạm thời  dùng  vì   nước máy, tivi   tín hiệu cũng  xem .
Còn cái gì  thể xài  đây?
Cô lục tung cả siêu thị, tìm  một cái bàn ủi , cô về phòng lấy quần áo của hai    thử.
Lục Khải Minh sử dụng máy chạy bộ ở phòng tập thể dục trở về mồ hôi đầm đìa,  định  tắm và  quần áo, mở tủ  nhưng… trống rỗng.
"Diệu Diệu, phòng của ..."
Anh bước đến cửa phòng ngủ của cô, đột nhiên im bặt, khó hiểu hỏi: "Em đang  gì thế?"
"Là quần áo."