Mấy con mèo phát hiện lạ tới, đột nhiên chạy như bay trốn trong bụi cỏ cách đó xa.
Quý Chính Khanh: "..."
Có vẻ như thực sự sắp đóng cửa . Nếu nhiều du khách, những con mèo sợ lạ như ?
Họ kiểm vé , Hứa Yểu phát hiện điều gì đó bất thường --
"Bên trong viện bảo tàng cũng nóng thế ?"
So với những viện bảo tàng khác mùa hè trong còn mặc áo khoác, trong đây giống như một cái lồng hấp, mồ hôi trán Hứa Yểu chảy xuống.
Ông bác phụ trách kiểm vé mặt đỏ bừng, liên tục : "Còn hưởng ứng lời kêu gọi tiết kiệm điện của nhà nước ? Các cô cứ dạo , sẽ báo ngay với quản lý rằng du khách tới, mở điều hòa lên."
Ông khách chỉ sợ những du khách khó khăn lắm mới xuất hiện chạy mất, nhét chiếc quạt hương bồ bằng trúc tay Quý Chính Khanh, vui vẻ chạy về phía phòng quản lý.
Có du khách , hôm nay mười khách du lịch tới đây, chỉ riêng vé cửa kiếm hơn 800!
Hứa Yểu và những khác ngơ ngác , vì khách du lịch tới nên mới mở điều hòa ? Viện bảo tàng thảm đến thế ?
Hứa Yểu theo ý nghĩ tới thì cũng tới , bất luận thế nào cũng thăm quan chút, bên trong.
Đa đèn trong phòng triển lãm đều tắt, chỉ để vài chiếc đèn lờ mờ đỉnh đầu, ánh trong tủ trưng bày cũng yếu, thể thấy quản lý vô cùng cố gắng tiết kiệm điện.
Cho dù bây giờ bật điều hòa luôn, cũng chờ một lát, mồ hôi tán Hứa Yểu ngừng chảy, xem tình hình của viện bảo tàng cô cũng mong đợi sẽ sản phẩm như kem văn sang để giải nóng.
Một cơn gió mát thổi thẳng mặt Hứa Yểu, từng trận từng trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-hoang-bat-dong-san/chuong-274.html.]
Cách chiếc quạt hương bồ bằng trúc , Hứa Yểu thấy gương mặt tuấn tú của Quý Chính Khanh thỉnh thoảng chút ngượng ngùng.
Quý tổng đang quạt cho cô đấy!
Cảm thấy và chiếc quạt hương bồ mang phong cách cổ xưa hợp cho lắm, Hứa Yểu thấy buồn .
Thời khắc đó Quý Chính Khanh đột nhiên cảm thấy hối hận vì trưng cầu ý kiến của trợ lý Lý, mặc dù trợ lý là não tàn yêu đương, nhưng ít sẽ chuyện rắc rối.
Buổi hẹn hò đầu tiên trực tiếp thất bại , thực sự còn bằng ăn ở nhà hàng.
Đầu tiên họ phòng triển lãm đồ vàng, dù đèn trong tủ trưng bày sáng sủa, nhưng Hứa Yểu vẫn sốc những dãy đồ vật trong phòng triển lãm.
"Nhiều vàng quá." Hứa Yểu khom chiếc bát vàng trong tủ trưng bày mà cảm thán, "Cái bát quá, hoa văn phức tạp còn chạm rỗng nữa, đây giống thứ thể đựng cơm."
Quý Chính Khanh quạt cho cô, giải thích: "Đây chắc là đồ vật của thời kỳ Đức Tông, thời kỳ đó thích dùng bát vàng để tiến hành cúng tế, đây là vật dụng vương thất trở lên dùng để hiến tế cho ."
Hứa Yểu khỏi Quý Chính Khanh thêm nữa, ở đây, ngay cả máy giải thích trong phòng triển lãm cũng cần thuê nữa.
Từ nhỏ như chiếc trâm cài nho nhỏ bằng vàng, tới lớn như một pho tượng Phật đúc bằng vàng, Lý Chính Khanh chỉ qua là thể mạch lạc rõ ràng, chỉ như , còn thể kể cả câu chuyện đằng những văn vật đó.
Kể chuyện xưa thật cần thiên phú, thể kể một câu chuyện nhỏ thành cc kỳ sinh động.
Điều hiển nhiên thể chỉ cần học một khóa diễn kịch là thể , Hứa Yểu Quý Chính Khanh với ánh mắt nghi ngờ: "Hình như hiểu về phương diện nhỉ?"
Động tác quạt cho cô của Quý Chính Khanh cũng hề dừng , : "Khi còn sống ông nội luôn thích đồ chơi văn hóa, chỉ xem như mưa dầm thấm đất thôi."
DTV
Ánh mắt Hứa Yểu lập tức sáng lên, gần một bước truy hỏi: "Cho nên nhà nhiều đồ sưu tầm đáng giá?"