Lúc chị chuyện, Chu Cận Xuyên vẫn thẳng tắp, thỉnh thoảng cứng ngắc phụ họa đôi câu.
Thật vất vả chờ Tô Ý , lúc mới thở phào một nhẹ nhõm.
Chỉ thấy Tô Ý mặc chiếc áo khoác len cashmere màu hồng nhạt, nổi bật cả gương mặt như hoa đào của cô, làn da bóng loáng như ngọc, lộ như phát sáng.
Hơn nữa hôm nay cô thắt b.í.m tóc, để một bên vai, càng thêm vẻ dịu dàng ngọt ngào.
Không chỉ Chu Cận Xuyên mà ngay cả hai đứa nhỏ cũng nhất thời ngây cô.
Vẫn là chị nhân viên bán hàng phản ứng : "Cái cũng quá , chiếc áo giống như may riêng cho cô , nhân lúc còn trẻ nên mặc nhiều màu tươi sáng một chút, chúng còn một bộ màu vàng nhạt cô thử ?"
Chu Cận Xuyên đồng ý theo bản năng: "Cũng .”
Thấy Chu Cận Xuyên đồng ý, Tô Ý vội vàng ngăn : "Chờ chút, còn hỏi cái bao nhiêu tiền?”
Chị nhân viên bán hàng lấy chiếc áo màu vàng nhạt, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh giá bán: "Hai mươi lăm đồng.”
Tô Ý hít một lạnh, hỏi một nữa: "Bao nhiêu?”
DTV
“Hai mươi lăm!”
Ôi trời! Còn cao hơn so với một tháng lương của cô.
Tô Ý vội vàng cởi áo : “Ngại quá, quá đắt .”
Nhân viên bán hàng cũng giận, chỉ khuyên: “Lời xưa đúng, giá nào hàng nấy mà.
Mấy năm mua một cái áo khoác len cashmere cũng mua , tất cả đều giữ xuất khẩu để đổi ngoại hối, chỉ năm nay chúng mới bán nó.”
"Hơn nữa màu hồng là cái cuối cùng, nếu mua về cũng sẽ , đồng chí, cô và đối tượng của cô thương lượng một chút !"
Tô Ý thấy cô gọi từng tiếng đối tượng, hận thể tìm một cái khe chui , vội vàng đầu đồ.
Quay , đột nhiên thấy hai bóng quen thuộc cách đó xa.
Nhìn kỹ , quả nhiên là Bạch Nhược Lâm và Tần Vân Phong!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-108.html.]
Bạch Nhược Lâm chạy tới tòa nhà bách hóa cũng là vì chiếc áo len cashmere, Tần Vân Phong tặng cho cô một cái, nào tới đụng Tô Ý.
Gặp thì cũng thôi , quan trọng là quần áo cô mua lúc đang mặc Tô Ý.
Còn mặc như !
Quay đầu , trong mắt Tần Vân Phong bên cạnh cũng đầy sự kinh ngạc.
Bạch Nhược Lâm tức giận thẳng tay nhéo một cái, lúc mới lấy tinh thần.
Tô Ý vội vàng hai một cái, phòng quần áo.
Lúc , thì thấy Chu Cận Xuyên nữa, chỉ còn hai đứa nhỏ đang chờ cô.
Bạch Nhược Lâm cũng lôi kéo Tân Vân Phong tới mặt cô: "Đồng chí, bộ quần áo cô mua ? Không cần thì chúng mua.”
Quần áo đắt tiền như , Bạch Nhược Lâm cảm thấy Tô Ý khả năng mua .
Hơn nữa Chu Cận Xuyên thấy bọn họ trực tiếp rời , xem cũng ý định mua giúp cho cô.
lúc nhân cơ hội áp chế cô một !
Ngược Tô Ý cảm thấy gì.
Quần áo đắt tiền như , ai coi tiền như rác thì mới mua.
Thầm nghĩ thật vất vả hai mới hòa, hôm nay gì cũng thể để cho hai họ cãi , nên dứt khoát đưa quần áo cho Bạch Nhược Lâm: " cần, cho cô đấy!”
Bạch Nhược Lâm sửng sốt một cái, phụ nữ hôm nay đổi ? Không là âm mưu chuyện gì chứ?
quần áo đến tay cô là .
Bạch Nhược Lâm mừng rỡ xúc động sờ một cái, còn kỹ nhân viên bán hàng bên cạnh lấy .
"Xin , cái trả tiền !"
Nói xong, Tô Ý : "Bây giờ sẽ gói cho cô.”
Tô Ý cũng bối rối, cô trả tiền lúc nào? Chẳng lẽ Chu Cận Xuyên rời là trả tiền?