Tô Ý cảm thấy trong người có chút đau nhức, cô uống thêm một chút sẽ hết, nhưng cô xấu hổ không dám có ý ngăn cản.
Thế là cô hỏi: "Rượu gạo này uống nhiều có chút say.
Anh còn ổn không đó?”
Chu Cận Xuyên dùng ánh mắt đen láy liếc nhìn cô, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đúng là làm người khác khó chịu.”
Tô Ý nghe không rõ: "Anh nói cái gì?"
"Không có gì."
Ánh mắt họ chạm nhau, bầu không khí trong giây lát trở nên kỳ lạ.
Chu Cận Xuyên vân vê ngón tay, cưỡng ép chuyển chủ đề: “Nghe nói phó đội trưởng Tần và đồng chí Bạch hai ngày nữa sẽ tổ chức tiệc rượu, trước đó bọn họ có đến nhà ăn làm phiền em không?”
“Không tính là làm phiền, sau này giá cả không thương lượng được nên họ nhờ đầu bếp Vương xử lý."
"Vậy là tốt rồi.
Bọn họ kết hôn hình như em rất vui vẻ?"
Tô Ý sửng sốt một chút, sau đó cười hai tiếng.
"Có sao? Rõ ràng như vậy sao? Vẫn rất bình thường mà.”
[Tôi vui đến muốn đốt pháo ăn mừng.]
[Không chỉ tôi vui vẻ, anh cũng nên vui vẻ mới phải, dù sao cũng coi như giúp anh nửa đời sau thoát khỏi Bạch Nhược Lâm.]
[Chờ bọn họ kết hôn xong, tôi liền thành công lui thân, nói không chừng tôi còn có thể rời đi.]
DTV
Chu Cận Xuyên nghe được câu nói phía trước vẫn cúi đầu mỉm cười, cho đến khi nghe được câu sau, mới ngẩng đầu nhìn cô.
Rời khỏi? Cô ấy sẽ đi đâu chứ?
Chu Cận Xuyên còn chưa nghĩ ra cách hỏi thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Tô Ý, em có ở đó không?"
Tô Ý cùng Chu Cận Xuyên nhìn nhau, chẳng lẽ là Tần Vân Phong sao? Làm sao anh ta có thể đến đây được?
Tô Ý không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng cô sợ tiếng kêu của anh ta sẽ đánh thức những người xung quanh.
Sau đó cô nhẹ nhàng trả lời: "Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi.
Nếu anh có việc gì thì ngày mai chúng ta sẽ nói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-148.html.]
Tần Vân Phong dường như không có ý định bỏ cuộc, lại nhỏ giọng gọi tên cô: "Hiện tại anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."
Tô Ý bối rối, nhưng cô vẫn đứng dậy, mở cửa hé một chút rồi nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện quan trọng gì vậy?"
“Anh có thể vào trong mới nói chuyện được không?”
"Không thể."
Tần Vân Phong ngơ ngác nhìn Tô Ý một lát: "Trước kia——"
"Đừng đề cập đến trước kia, nói thẳng vào việc chính đi.”
Trong lòng Tần Vân Phong nghẹn ngào, nói: "Ngày mai anh cùng Bạch Nhược Lâm đi đăng ký kết hôn.”
"Chỉ là chuyện này thôi á?"
Tần Vân Phong nói xong thì chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt Tô Ý.
Không tìm được dấu vết của sự hoảng loạn nào cả.
Ngược lại là chính anh ta bối rối.
Hôm nay trong hội trường, anh ta trơ mắt nhìn Tô Ý ngồi trên sân khấu tỏa sáng.
Tận mắt chứng kiến những người anh em đó đã ngạc nhiên như thế nào khi nhìn thấy Tô Ý!
Cho đến lúc đó, anh ta chợt cảm thấy hối hận.
Một người rực rỡ như vậy, vốn là thuộc về anh ta.
Chẳng qua là nhất thời anh ta không nhận ra.
Sau màn biểu diễn, trong thâm tâm nhiều người đã thầm cười nhạo anh ta nhặt được hạt mè mà ném quả dưa hấu đi.
Vốn dĩ anh ta đã hẹn Bạch Nhược Lâm cùng nhau đón giao thừa, nhưng sau bữa tiệc, đột nhiên không muốn đi nữa nên đành kiếm cớ quay về ký túc xá.
Kết quả là càng nghĩ về chuyện đó càng làm anh ta thấy khó chịu.
Sau đó anh ta mới lấy hết can đảm đến gặp Tô Ý, muốn thành thật nói chuyện với cô.
Nếu cô không đồng ý, hôn ước này ngày mai anh ta cũng không muốn kết.
Nghĩ như vậy, Tần Vân Phong đem hết suy nghĩ của bản thân nói cho Tô Ý nghe.
Tô Ý nghe xong lời này thì sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên tức giận: "Tần Vân Phong có phải vừa rồi anh ngâm tuyết tới nỗi nước tràn vào đầu không? Không phải đồng ý ngày mai đi lĩnh chứng rồi sao?”
Lẽ ra là cô nên hùng hổ mắng anh ta.
Chỉ vì Tô Ý lo lắng bị người khác nghe thấy nên mới hạ giọng.