Tô Ý thấy anh ta chủ động giảm giá xuống một trăm sáu, liền vui mừng cảm ơn và thanh toán.
Để tránh Bạch Nhược Lâm hối hận rồi quay lại, Tô Ý đã chủ động nói thêm: "Đồng chí, có một việc tôi cần nhờ anh giúp, chiếc vòng này tôi gạt người nhà dùng tiền để dành mua, nếu có ai hỏi về chiếc vòng anh có thể đừng nói là bán cho tôi không?"
DTV
Người bán hàng gật đầu: "Được, tôi sẽ không nói gì cả."
Tô Ý nghe vậy, vui vẻ cầm chiếc vòng rời đi.
Phía bên kia, Bạch Nhược Lâm trở về càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Cô ta luôn cảm giác như mình đã bỏ lỡ điều gì đó rất quan trọng.
Chiếc vòng ngọc, dù chỉ nhìn qua một lần, nhưng trên đường về cứ nghĩ mãi không quên.
Cảm giác nếu không mua chiếc vòng ngọc đó, có lẽ cô ta sẽ hối tiếc cả đời.
Cô ta nghĩ đến việc kết hôn mà lại không có đồ trang sức, tiền chủ yếu dùng để trang trí cho căn hộ mới của hai người, cảm thấy càng thêm uất ức.
Trước khi kết hôn, cô ta chưa bao giờ cảm thấy bức bối khi đi mua sắm như thế này!
Hôm nay, chỉ muốn mua một món trang sức làm đồ cưới mà còn phải do dự như thế.
Thậm chí còn bị một người bán hàng nhỏ mắng vì không có tiền!
Suy nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm cảm thấy vô cùng kích động.
Chiếc vòng này, cô ta nhất định phải tìm cách để mua về!
Đầu tiên Bạch Nhược Lâm gom hết tiền riêng của mình, rồi tìm thêm tiền của Tần Vân Phong.
Đếm tổng cộng cũng chỉ được một trăm mười đồng.
Sau khi hạ quyết tâm, cô ta tháo đồng hồ đeo tay của mình ra.
Quá lắm là dùng đồng hồ để đổi, hy vọng số tiền đó đủ!
Gom tiền xong, Bạch Nhược Lâm nhanh chóng đạp xe đạp trở lại thị trấn.
Chưa ra khỏi cổng lớn thì đúng lúc gặp được Tô Ý từ thị trấn trở về.
Bạch Nhược Lâm liếc cô một cái, rồi nhanh chóng đạp xe rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-163.html.]
Tô Ý thấy Bạch Nhược Lâm vội vã rời khỏi như vậy, thì biết chắc là cô ta đã hối hận.
Thầm cảm thấy đúng là nguy hiểm!
Tô Ý vội vã quay về phòng trọ, nhanh chóng đóng cửa lại.
Rồi lập tức lấy chiếc vòng ngọc vừa mới mua ra.
Cô cẩn thận quan sát chiếc vòng, nhưng không thấy gì khác biệt so với những loại ngọc bình thường.
Tô Ý nhớ lại cách nhân vật nữ chính trong sách phát hiện ra không gian, nên cô lập tức cầm một cây kim khâu, nhắm mắt lại đ.â.m nhẹ vào đầu ngón tay.
Khi mở mắt ra, giọt m.á.u trên đầu ngón tay chạm vào chiếc vòng, lập tức bị hấp thụ hết.
Chiếc vòng vốn dĩ tối tăm bỗng trở nên trong suốt, sáng bóng hơn nhiều.
Tô Ý nhanh chóng đưa tay vào, chiếc vòng lóe lên một cái rồi phát ra ánh sáng tím.
Sau đó, đột ngột biến mất trước mắt cô.
Tô Y chưa kịp kêu lên thì đã cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, cả người cũng rơi vào một không gian lạ lẫm.
Không gian rộng lớn đến vô tận, hoang vắng, không có cây cối hay chút sự sống nào, chỉ có linh tuyền trong vắt không ngừng sủi bọt.
Chẳng lẽ đây là linh tuyền giúp nhân vật nữ chính trong sách cải thiện vẻ ngoài và cứu ông lão nhà họ Chu?
Tô Ý múc một ít nước, bán tín bán nghi uống thử.
Nước vừa trong vừa mát, lại còn ngọt ngào.
Hai ngày nay cô vốn đang bị cảm mạo, mũi có chút nghẹt, sau khi uống vào sau đột nhiên cảm thấy đầu óc mình thanh thản hơn nhiều, mũi cũng trở nên thông thoáng hơn.
Tô Ý nhanh chóng niệm “ra”, cả người lại lần nữa xuất hiện lại trong phòng.
Tiếp theo, cô thử nghiệm việc thu nhận vật phẩm, cũng giống như khi nãy chỉ cần niệm “thu” là đồ vật có thể được cất giữ nguyên vẹn vào bên trong không gian.
Tô Ý chỉ mới thử nghiệm sơ qua, nhìn đồng hồ thấy đã muộn, vội vàng dọn dẹp rồi đi đến nhà ăn.
Vừa bước ra khỏi khu tập thể, cô gặp ngay Bạch Nhược Lâm đang từ thị trấn trở về.
“Tô Ý, cô đứng lại!”
Tô Ý nhíu mày, không biết có phải người bán hàng đã bán đứng mình không?