Không tìm cô, cam lòng tiếp tục về phía , lúc mới thấy bóng dáng của Tô Ý ở bên ngoài quán ăn mới mở bên đường .
Giang Viễn thấy Tô Ý rằng kéo Lục Tử quán ăn.
Đến khi sắp đến mặt cô, mới phát hiện còn một đồng chí nam đối diện Tô Ý.
Giang Viễn và Lục Tử hai mặt , im lặng xuống bàn bên cạnh Tô Ý.
Tô Ý đang chuyên tâm ăn uống, hề chú ý đến động tĩnh ở bàn bên cạnh.
Ngược là Chu Cận Xuyên, từ khi hai cửa chú ý đến.
Thấy ánh mắt của bọn họ cứ chằm chằm Tô Ý, đầu, thẳng bọn họ với vẻ vui.
"Có chuyện gì ?"
Hai thấy Chu Cận Xuyên toát khí thế chính trực, ánh mắt sắc bén như dao, vội vàng thu hồi ánh mắt, ấp úng: "Không, ."
Nghe thấy tiếng động, lúc Tô Ý mới ngẩng đầu lên .
"Ơ, là hai ?"
Nói , cô sang giải thích với Chu Cận Xuyên: "Ban ngày mua đồ quen bọn họ, chuối đó là mua của bọn họ đấy!"
Nghe cô , Chu Cận Xuyên chỉ đành im lặng gật đầu.
"Ăn cơm ."
" ăn no ."
"Vậy chúng về thôi!"
"Còn nhiều đồ ăn thế , gói mang về nhé?"
Hai gói đồ xong, Tô Ý khẽ gật đầu với Giang Viễn và Lục Tử, xem như tạm biệt.
Rồi cùng Chu Cận Xuyên ngoài.
Chuyện của hai , Tô Ý để trong lòng.
Chỉ cho là tình cờ gặp mặt thôi, hơn nữa cũng để Chu Cận Xuyên chuyện cô tích trữ đồ, nên chỉ rời cho nhanh.
Nào ngờ Giang Viễn và Lục Tử cố ý đến tìm cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-181.html.]
Tô Ý và Chu Cận Xuyên khỏi, Lục Tử thở dài, ngã ghế: "Anh Viễn, cô gái xinh thì khỏi bàn, nhưng đối tượng , từ bỏ ý định đó !"
Giang Viễn nhớ dáng vẻ đeo khăn quàng cổ của Tô Ý, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Sao là đối tượng? Nói chừng là em thì ?"
Lục Tử với vẻ mặt kỳ quặc: "Không chứ? Lúc nãy bản thấy ? Người đàn ông đó thấy hai chúng chằm chằm , ánh mắt đó hận thể ăn tươi nuốt sống chúng , rõ ràng là đối tượng !"
DTV
"Hơn nữa, khí thế của đàn ông đó đáng sợ lắm, giành , nhân lúc còn sớm buông cho đỡ tổn thương thì hơn!"
Giang Viễn hừ một tiếng, dậy bỏ , ngay cả cơm cũng ăn.
" thích mấy câu ủ rũ như , đợi dựa bản lĩnh kiếm nhiều tiền, còn thua thua kém ?"
Nói , sải bước về phía nhà khách.
Bên , Chu Cận Xuyên đưa Tô Ý đến tận cửa, dặn dò vài câu theo cô lên lầu.
Đứng lầu một lúc, nhớ đến hai đàn ông gặp ở quán ăn lúc nãy.
Định bụng sẽ cho bọn họ một bài học mới về.
Nào ngờ thấy hai đó đang nhanh về phía .
Đồng thời hai đó cũng lập tức thấy Chu Cận Xuyên, trốn cũng kịp nữa.
Bốn mắt , Chu Cận Xuyên ngoắc tay với Giang Viễn: "Lại đây chuyện."
Giang Viễn thấy định tiến lên, Lục Tử kéo cũng kéo .
"Chúng chỉ quen kết bạn thôi mà."
Chu Cận Xuyên nheo mắt một cái, trầm giọng : "Cô cần loại bạn bè như các ."
Giang Viễn cũng lấy hết can đảm hừ một tiếng: "Anh là trai của cô đúng ? Bây giờ là xã hội mới , em gái kết bạn như thế nào cũng quản ?"
"Không ." Chu Cận Xuyên nhấn mạnh một : “ trai của cô .”
"Vậy là gì của cô ?"
" là của cô ."
“…”
Lục Tử thấy , lập tức định tiến lên phía kéo Giang Viễn rời .