Giang Viễn vẫn có chút không cam lòng: "Chắc không phải là anh hù dọa tôi đâu đúng không, trừ khi anh gọi cô ấy xuống đây nói rõ ràng."
Chu Cận Xuyên vẫn luôn kìm nén không động tay động chân, thấy anh ta không biết điều, bèn tiến lại gần thêm hai bước, cúi đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường: "Chỉ dựa vào anh?"
Giang Viễn tức giận đến đỏ mặt tía tai, vung nắm đ.ấ.m định lao vào anh.
Chu Cận Xuyên không hề nhúc nhích, trực tiếp dùng tay tóm lấy nắm đ.ấ.m của anh ta, nhẹ nhàng đẩy về sau, thế là anh ta ngã nhào ra đất.
"Tôi còn chưa ra tay, nếu còn không đi, lát nữa không biết được đâu!"
Lục Tử thấy anh thân thủ bất phàm, biết rõ Giang Viễn không phải là đối thủ của anh, vội vàng lôi anh ta bỏ chạy.
Chu Cận Xuyên nhìn chằm chằm hai người rời đi, mãi đến khi không còn thấy bóng nữa, nhưng vẫn có chút không yên lòng.
Anh sợ sau khi mình rời đi, hai người kia lại quay lại gây phiền phức cho Tô Ý.
Nghĩ vậy, anh bèn đến quầy lễ tân mượn điện thoại gọi về nhà, dặn dò Tiểu Vũ khóa kỹ cửa.
Sau đó, anh dứt khoát ngồi vào trong xe.
Bên kia, sau khi Tô Ý về đến nhà thì vội vàng đến phòng nước lấy nước nóng rửa mặt.
Sau đó tắt đèn chui vào chăn.
Cô hoàn toàn không hề hay biết những chuyện xảy ra dưới lầu.
Nhưng Tần Vân Phong ở phòng bên cạnh lại phát hiện động tĩnh dưới lầu.
Khi trời vừa tối, anh ta đã nhìn thấy hai người đàn ông kia lén lén lút lút canh dưới lầu.
Bọn họ còn hỏi han nhân viên lễ tân về một cô gái, chỉ nghe mô tả của bọn họ thì anh ta biết ngay người bọn họ tìm là Tô Ý.
Lúc này lại nhìn thấy Chu Cận Xuyên suýt nữa thì động tay với hai người đó, thì biết chắc là bọn họ đến vì Tô Ý.
Khi đó Tần Vân Phong cũng muốn xuống dưới giúp đỡ, làm sao biết được Bạch Nhược Lâm giữ anh ta lại sống c.h.ế.t không cho anh ta xuống lầu: "Đoàn trưởng Chu ở đó, đâu có cần anh giúp?"
"Hơn nữa, nếu trách thì trách con hồ ly tinh Tô Ý kia, mới đến thành phố có mấy ngày mà đã không an phận, rước về hai tên lưu manh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-182.html.]
Tần Vân Phong trừng mắt nhìn cô ta: "Em nói năng cái kiểu gì vậy? Mau ngủ đi, sáng mai phải dậy sớm để kịp giờ lên tàu."
Bạch Nhược Lâm trợn trắng mắt: "Vậy sao anh còn chưa ngủ?"
DTV
Tần Vân Phong lo lắng hai người kia lát nữa sẽ quay lại gây phiền phức cho Tô Ý, ậm ừ: "Anh đợi thêm một lát nữa."
Thấy vậy, Bạch Nhược Lâm giậm chân tức giận rồi nằm xuống ngủ.
….
Sáng sớm hôm sau.
Tô Ý chui ra từ trong chăn, vươn vai một cái.
Nhìn đồng hồ trên tường, cô nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt, rồi xách hành lý chuẩn bị xuống lầu.
Làm sao biết được vừa ra khỏi cửa, cô đã gặp Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm cũng đi đến nhà ga.
Tần Vân Phong vội vàng hỏi: "Tối qua không có ai gõ cửa phòng em chứ?"
Tô Ý khó hiểu: "Có ý gì?"
Thấy sắc mặt cô hồng hào, vừa nhìn là biết ngủ rất ngon Tần Vân Phong lắc đầu: "Không có gì, nếu đã gặp nhau rồi thì cùng ra nhà ga luôn nhé?"
Bạch Nhược Lâm đi sau nghe thấy, lập tức mỉa mai: "Còn có mặt mũi mà hỏi là có ý gì? Tối qua có hai tên lưu manh đến hỏi thăm tìm cô, canh ở dưới lầu nửa ngày trời, cô đừng nói là không liên quan gì đến cô nhé?"
Tô Ý ngẩn người, hai tên lưu manh? Chẳng lẽ là Giang Viễn và Lục Tử?
"Chuyện lúc nào vậy?"
Tần Vân Phong mím môi: "Hôm qua lúc em và đoàn trưởng Chu vừa xuống lầu không lâu, bọn họ đã đến rồi, sau đó buổi tối em ăn cơm xong quay về, bọn họ cũng đến, nhưng rất nhanh sau đó đã bị đoàn trưởng Chu đuổi đi."
Tô Ý ngây người một lúc, sau đó lên tiếng: "Ồ, cảm ơn."
Nói xong, cô bước qua hai người, trả phòng rời đi.
Làm sao biết được vừa ra khỏi cửa, cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở dưới lầu.
Tô Ý còn cho rằng mình nhìn nhầm hoặc là trùng hợp, dụi mắt nhìn thật kỹ, lại phát hiện Chu Cận Xuyên đang dựa lưng vào ghế lái, nhắm mắt nghỉ ngơi.