Khi đó, cô cũng không suy nghĩ nhiều, biết đâu lúc đó anh đã nảy ra ý định ở lại đây chờ cô, vừa nghĩ đến đây, Tô Ý lập tức chạy như bay về phía nhà ga.
Nếu như đợi cô, chắc chắn bọn họ sẽ ở gần nhà ga.
Tô Ý vừa chạy vừa dò hỏi nhà khách nhất gần nhà ga là khách sạn nào.
Sau khi nhìn thấy nhà khách ở ngay trước mặt, Tô Ý cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài, cô đi bước từng bước về phía cổng khách sạn.
Vừa đến cổng, cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen quen đang đi từ xa tới.
Nhìn bóng dáng ấy càng đến gần, càng rõ nét, đến khi nhận ra đó là ai, Tô Ý bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay.
Cô kìm nén trái tim đang đập liên hồi, theo bản năng đi về phía anh.
Chu Cận Xuyên ở đây căn bản không ngờ Tô Ý sẽ ra khỏi nhà, chỉ là cảm thấy bóng dáng kia có chút quen thuộc.
Sau khi nhìn rõ thật sự là Tô Ý, anh cũng sải bước đi về phía cô.
Mặc dù chỉ mới chạng vạng tối nhưng trời đã gần như tối đen.
Hơn nữa, lúc này mọi người đều đang sum họp gia đình ăn bữa cơm tất niên, trên đường vắng tanh, chỉ có những bông tuyết lại bắt đầu rơi.
Tô Ý thở hổn hển đi đến trước mặt Chu Cận Xuyên, vừa mở miệng đã hỏi: "Sao anh không về?"
Chu Cận Xuyên mỉm cười đáp: "Về nhà cũng chỉ có ba người bọn tôi, ở đâu ăn Tết cũng vậy.
Ở đây gần em hơn một chút, lỡ như em có chuyện gì, bọn tôi đến đó cũng tiện hơn."
Nghe anh nói bằng giọng điệu thản nhiên, nhưng từng chữ từng câu đều in sâu vào trong tim Tô Ý, nước mắt cô không kìm được mà trực trào ra.
Muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại, không nói nên lời.
Thấy cô như vậy, Chu Cận Xuyên cũng có chút luống cuống, vội vàng hỏi: "Có phải người nhà em lại bắt nạt em rồi không? Sao đêm giao thừa em lại chạy ra đây một mình?"
Nghe vậy, Tô Ý không khỏi bật cười: "Tôi đã bắt nạt bọn họ một trận rồi mới chạy ra đây.
Tôi còn cho rằng hôm nay phải đón Tết một mình, còn chưa nghĩ ra sẽ đi đâu thì gặp được anh, thật tốt quá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-233.html.]
Thấy cô không bị bắt nạt, Chu Cận Xuyên cũng không nhịn được nhoẻn miệng cười.
Ánh mắt anh nhìn cô cũng chứa đầy sự thẳng thắn và nồng nhiệt mà trước đây chưa từng có.
"Ngốc nghếch, không bị bắt nạt thì khóc cái gì, làm tôi giật mình."
Tô Ý khịt mũi: "Chỉ là tôi quá vui mừng thôi."
Chu Cận Xuyên khẽ thở dài trong lòng, theo bản năng đưa tay muốn lau nước mắt cho cô nhưng lại sợ khiến cô không vui, anh kìm nén bàn tay đang đưa ra.
Sau đó, anh quay sang phải nhẹ lớp tuyết trên vai và tóc cô.
"Tuyết rơi ngày càng lớn rồi, theo tôi về trước đã."
Nói xong, anh nhấc chân đưa Tô Ý cùng trở về nhà khách bên đường.
Ở quầy lễ tân, anh lại thuê cho Tô Ý một phòng, còn đặc biệt chọn phòng ngay cạnh phòng mình.
Khi lên lầu, Chu Cận Xuyên còn nói đùa: "Em đến rồi, cuối cùng tôi cũng có thể ngủ trên giường rồi, mấy hôm nay tôi toàn phải trải chiếu ngủ dưới đất thôi."
Mặc dù Tô Ý hiểu ý của anh là gì, nhưng vẫn có chút ngại ngùng mà nở nụ cười.
Câu nói này dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung quá.
DTV
Khi hai người vừa vào phòng, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn ở trong phòng nhìn thấy Tô Ý đến, vội vàng chạy ào đến.
"Chị Tô, cuối cùng chị cũng đến rồi! Bọn em chờ chị lâu lắm rồi!"
Hai đứa trẻ phấn khích kéo Tô Ý lại, vừa nhảy vừa reo hò.
Cuối cùng, Chu Cận Xuyên phải lên tiếng ngăn cản: "Chị ấy đi đường xa như vậy đến đây chắc chắn là một rồi, hai đứa để chị ấy ngồi nghỉ ngơi đã."
Nói xong, anh tiện tay rót một cốc nước nóng: "Vừa nãy ở ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, uống chút nước nóng cho ấm người.”
“Hôm nay là đêm giao thừa, nghỉ ngơi thêm một lát, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn bữa thật ngon."
Tô Ý nhận lấy cốc nước, gật đầu cười đáp: "Được!"
Hai đứa trẻ cũng phấn khích đi tìm quần áo mới mua để thay.