Chu Cận Xuyên vội vàng gọi với theo: "Bên ngoài tuyết rơi rồi, mặc thêm áo ấm vào!"
Nói xong, anh lấy lại từ bên cạnh một chiếc áo khoác dạ màu đỏ đưa cho Tô Ý: "Chiếc áo này tôi tiện tay mua, không biết em có thích không."
Tô Ý ngẩn người, cô mà cũng có quần áo mới?
Tô Ý ngẩng đầu lên nhìn, trong tay Chu Cận Xuyên cầm một chiếc áo màu đỏ.
Cô chưa bao giờ mặc đồ màu nổi như vậy, đây không phải là kiểu áo khoác dạ màu đỏ mà những người trẻ tuổi bây giờ chỉ mặc khi kết hôn sao?
DTV
Thấy cô ngây người, Chu Cận Xuyên cũng có chút ngại ngùng: "Anh không biết em thích màu gì, là nhân viên bán hàng giới thiệu cho anh."
Tô Ý cố nhịn cười nhận lấy: "Đẹp lắm, em thử xem."
Nói rồi, cô định đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.
Chu Cận Xuyên vội vàng ngăn lại: "Không cần phiền phức vậy đâu, anh ra ngoài là được."
Nói rồi, anh dắt Tiểu Vũ ra hành lang đứng.
Tô Ý vội vàng cởi áo bông hơi ẩm ướt trên người ra, nhanh chóng mặc áo khoác dạ vào.
Chất liệu áo khoác dạ là len lông cừu, vừa nhẹ vừa mềm mại.
Không chỉ sờ vào thoải mái, mà vì là đồ mới, mặc lên người còn ấm áp hơn tưởng tượng.
Tô Ý mở cửa, lúc này Chu Cận Xuyên và Tiểu Vũ mới đi vào.
Tô Ý mỉm cười hỏi: "Thế nào?"
Diệp Tiểu Vũ lập tức khen ngợi: "Rất đẹp ạ!"
Chu Cận Xuyên cũng gật đầu: "Đẹp lắm!"
"Chỉ là ngoài trời đang tuyết rơi, có lạnh lắm không?"
Tô Ý cười nói: "Cũng tạm."
Nói xong, Chu Cận Xuyên lại lấy từ bên cạnh một chiếc khăn choàng, găng tay và mũ len màu trắng sữa, cả ba món đều cùng một màu.
Tô Ý cười nhận lấy: "Chắc không phải cũng là tiện tay mua đấy chứ?"
Chu Cận Xuyên: “...”
Sau khi cả bốn người đã chuẩn bị xong, cùng nhau xuống dưới lầu đi ăn bữa thịnh soạn.
Đêm giao thừa, rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa từ sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-234.html.]
Chỉ có nhà hàng quốc doanh là vẫn mở cửa, nhưng cũng chỉ bán đến 7 giờ tối.
Bọn họ tranh thủ lúc đầu bếp chưa tan ca, gọi đại vài món còn lại.
Chỉ là thời gian gấp gáp, bọn họ cũng không tiện nán lại quá lâu không để người khác tan làm về nhà đoàn tụ.
Thế là ăn vội ăn vàng rồi rời đi.
Đi trên đường phố, Chu Cận Xuyên vẫn có chút áy náy: "Không ngờ hôm nay lại vội vàng như vậy."
Tô Ý cũng cảm thấy chưa thỏa mãn, bèn đề nghị: "Hay là chúng ta mua ít đồ ăn đem về đi, vừa trò chuyện vừa ăn trong lúc chờ giao thừa."
Hai đứa trẻ lập tức hưởng ứng.
Chu Cận Xuyên cũng cười nói: "Đi thôi!"
Ba người vừa đi vừa mua đồ ăn.
Gặp cửa hàng tạp hóa và quán ăn nào còn mở cửa, chỉ cần là còn bán, bọn họ đều mua một ít.
Đi đến cuối cùng, trên tay cả bốn người đều đầy ắp.
Trước khi lên lầu, Chu Cận Xuyên lại lấy từ trong xe ra hai chai rượu nếp cẩm.
"Mấy hôm trước đi trên đường thấy có người bán, nên đã mua hai chai, em uống được loại này chứ?"
Tô Ý vui vẻ cười đáp: "Không còn gì tốt hơn!"
Diệp Tiểu Vũ kêu lên: "Hai người uống rượu trước mặt trẻ con sao?"
Chu Cận Xuyên nhếch mép cười: "Rượu nếp cẩm không tính là rượu."
"Vậy cháu cũng muốn uống thử."
"Cháu và Noãn Noãn uống nước ngọt đi!"
Bọn họ trở về phòng, Chu Cận Xuyên đang định dọn dẹp bàn ghế.
Tô Ý chỉ vào tấm chiếu trải dưới đất bên cửa sổ: "Chúng ta ngồi dưới đất đi, còn có thể vừa ngắm tuyết rơi bên ngoài, nghe nói tối nay còn có b.ắ.n pháo hoa nữa."
Chu Cận Xuyên không nói hai lời, lập tức bày đồ ăn ra.
Bốn người cứ thế ngồi khoanh chân trên chiếu, vừa ăn vặt, vừa uống rượu nếp cẩm hoặc nước ngọt, vừa ngắm pháo hoa rực rỡ trên nền tuyết trắng, vừa thoải mái trò chuyện.
Ban đầu, hai đứa trẻ còn hùng hồn tuyên bố nhất định sẽ thức đến 12 giờ đêm, đợi đến thời khắc giao thừa rồi mới đi ngủ.
Ai ngờ chưa đến 11 giờ, hai đứa đã tựa vào nhau ngủ thiếp đi.