Chu Cận Xuyên bật : “Nhà họ Bạch? ở Kinh Thị từng đến nhà họ Bạch nào nhỉ?"
Ông Bạch thấy năng mỉa mai, tức giận đến đỏ mặt: “Anh ở chỗ khỉ ho cò gáy cũng thôi, thể hỏi thăm, kẻo hối hận kịp."
Tô Ý thấy hai vây công Chu Cận Xuyên, liền lên tiếng: “Lần đầu tiên chứng kiến, phạm pháp mà còn dám mang gia thế dọa .
Theo cách của ông bà, ai thế lực thì thể tùy tiện phạm pháp, bắt nạt ai thì bắt nạt ?"
Bà Bạch trừng mắt hai : “Không cần nhiều lời với các , khuyên các nên điều thì mau chóng tìm hiểu cho rõ ràng, nếu hối hận thì muộn, những các thể động ."
Chu Cận Xuyên nhếch mép đầy ẩn ý, đó bước đến chỗ điện thoại, nhanh chóng bấm một dãy .
Điện thoại kết nối, liền hỏi: “Chú hai, hỏi chú chuyện , chú đến nhà họ Bạch nào ở Kinh Thị ?"
"Cái gì? Cậu suốt ngày ở ngoài giao du rộng rãi mà cũng ? còn tưởng lạc hậu ."
“Ý , chú cứ cho , so với nhà họ Chu thì thế nào?"
"Ừm, chút việc, hai tự xưng là nhà họ Bạch m.á.u mặt ở Kinh Thị đến tìm và cháu dâu gây sự, còn dọa cho sống yên ."
"Không đùa , tìm đến tận cửa , chú hỏi thăm giúp , càng nhanh càng , , đừng để ông cụ chuyện ."
Nói xong, Chu Cận Xuyên giơ điện thoại về phía hai : “Đi hỏi thăm hẵng chuyện, chờ thì cứ chờ."
Vợ chồng nhà họ Bạch , vẻ mặt đều gượng gạo.
"Anh, nhà họ Chu là nhà nào?"
Chu Cận Xuyên nhếch môi : “Mấy ở chốn kinh kỳ thì quen bao nhiêu Chu gia? Theo thấy thì chắc là nhiều nhặn gì."
Sắc mặt ba Bạch Nhược Lâm tức khắc trắng bệch: “Ý là..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-300.html.]
Lời đến bên miệng nhưng dám thốt , ông cẩn thận đánh giá đàn ông mắt, họ Chu, còn mang khí chất bất phàm.
Chẳng lẽ là ấm nhà thật?
Nghĩ , ba Bạch Nhược Lâm còn giữ vẻ kiêu ngạo ban nãy, vội vàng kéo cô cáo từ.
"Thật ngại quá! Chúng còn việc , xin phép.”
Mẹ Bạch Nhược Lâm còn kịp phản ứng, đang định tiếp tục chuyện thì chồng lôi kéo mất.
Ba cô kéo bà một mạch đến tận nhà khách.
Vừa đóng cửa , cô nhịn lẩm bẩm: “Rốt cuộc là chuyện gì ? Sao chỉ gọi một cú điện thoại mà ông sợ thành thế ?"
Ba cô tức giận đập bàn: “Im , sống thì ngậm cái miệng !"
Nói xong, ông lập tức mượn điện thoại gọi về kinh kỳ.
Sau một hồi dò hỏi, quả nhiên Chu gia một vị cháu đích tôn đang đoàn trưởng ở Tây Bắc.
Trở về phòng, ba Bạch Nhược Lâm lập tức phịch xuống đất: “Xong , đúng là đụng chuyện lớn ! Bà bà mắng ai ?"
Nghe ông giải thích xong, Bạch Nhược Lâm cũng run rẩy cả chân: “Có khi nào là nhầm lẫn ? Hay là hỏi lão Vương xem ? Sao đây ông gì với chúng ?"
DTV
"Lão Vương? Ông nhiều lắm là Chu gia tầm thường nhưng chắc chắn thể ngờ là nhà đó!"
"Vậy ? Vừa năng lỗ mãng như , ông cũng chẳng ngăn cản, còn hùa theo mắng ."
"Bà hỏi thì hỏi ai? Dù nếu thật sự truy cứu thì con gái bà chắc chắn thoát tội ."
"Hay là...
chúng về kinh , nếu chúng ở đây, kết quả sẽ hơn? Chúng cứ thế mà ? Còn con Lâm đang viện thì ?".