Anh ăn hai bát cơm, còn quét sạch cả thức ăn và canh còn của Tô Ý.
Tô Ý ngoài, vẫn thấy động tĩnh gì.
Cô bắt đầu thấy yên: "Chẳng Tạ Tiểu Quân về lấy đồ ? Sao giờ vẫn ? Có cần gọi điện hỏi ?"
Chu Cận Xuyên yên lặng đặt đũa xuống: "Hôm nay viện nhiều việc, lẽ quên mất."
"Anh cũng ."
Tô Ý với vẻ kỳ lạ: "Quên mà cũng thể quên cả ?"
"Chu Cận Xuyên, thành thật khai báo ! Có hai cố tình ? Nếu , em sẽ tự ngoài gọi điệu về nhà ."
Chu Cận Xuyên thấy cô dậy , liền vội vàng kéo cô : "Anh ."
Đã lâu nắm tay cô, thêm phần áy náy, vành tai Chu Cận Xuyên đỏ lên: "Anh...
ở đây."
Tô Ý ngẩn , vội rút tay : "Tại ?"
"Nơi gần bệnh viện, thường xuyên đến kiểm tra sức khỏe.”
Tô Ý thấy lý do hợp lý, hơn nữa ngôi nhà vốn dĩ là của , cô cũng tiện từ chối, nghĩ một lúc, cô : "Vậy ngày mai em sẽ dọn .”
Chu Cận Xuyên lập tức hiểu ý cô, vội vàng giải thích: "Anh bảo em , em...
thể ở ?"
Lần đến lượt Tô Ý hiểu.
Trước đây kiên quyết cắt đứt quan hệ, thúc giục cô rời khỏi thủ đô ?
Chu Cận Xuyên thấy sự nghi hoặc mặt cô, liền chống tay lên bàn dậy, nghiêm túc đối diện với cô: "Xin , đây ...
nghĩ sẽ lên nữa, nên mới nhất quyết đẩy em xa.
Bây giờ hối hận , em thể ở , đừng nữa ?"
Tô Ý mím môi, giọng trầm xuống: "Không , là giữ lời, ai vì chuyện khác mà đòi từ bỏ nữa ? Với , giờ em sống một , em đồng ý ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-373.html.]
Chu Cận Xuyên thấy Tô Ý dứt khoát từ chối như , mặt đau lòng hối hận.
Anh đau lòng vì chính tự tay tổn thương tình cảm giữa hai .
Lại càng hối hận vì nên mất bình tĩnh như thế, kế hoạch tiến từng bước một quên sạch ngay khi gặp cô.
Anh dám tiếp tục dây dưa ở chủ đề nữa, lo lắng rằng nếu kéo dài, cô sẽ lập tức bỏ căn nhà và mà .
Cơ thể Chu Cận Xuyên khẽ lảo đảo, dùng tay chống lên bàn, chậm rãi xuống.
Tô Ý thấy vẻ mặt đầy đau đớn, khỏi lo lắng mà : "Nếu thoải mái thì bệnh viện ."
DTV
Chu Cận Xuyên nhẹ nhàng giơ tay lên xua xua: "Không , chỉ là hôm nay bộ nhiều quá, chân đau."
"Đau chân?" Tô Ý thấy mồ hôi đầm đìa, giống như giả vờ, liền dám coi thường: "Vậy để em ngoài gọi xe, bây giờ bệnh viện ngay."
Chu Cận Xuyên vội vàng kéo cô : "Không bệnh viện , bệnh viện cũng tác dụng gì, nghỉ một lúc là ."
Tô Ý do dự một chút, cuối cùng thở dài: "Vậy để em dìu lên giường một lát nhé, nếu đỡ thì em sẽ đưa bệnh viện."
Chu Cận Xuyên ùm một tiếng: "Hôm nay nhiều mồ hôi quá, cảm thấy khó chịu, tắm rửa mới ."
Tô Ý khỏi chậc một tiếng: "Đã thế mà còn đòi tắm ?"
Chu Cận Xuyên uất ức ừm một tiếng: "Biết ngâm nước nóng sẽ dễ chịu hơn chút."
Tô Ý ngừng một chút, nhanh chóng đổi lời: "Vậy đợi chút, em đun nước tắm."
Mấy ngày nay, Chu Cận Xuyên ngâm trong bệnh viện đều dùng thuốc cô để , dù nước suối linh tuyền nhưng lượng vẫn ít.
Tô Ý nghĩ hiện đang trong giai đoạn hồi phục quan trọng, cô quyết định đổ hết nước suối linh tuyền nước tắm.
Dù bây giờ ở trong bệnh viện nữa, cũng cần cẩn thận như thế.
Khi cô đổ đầy nước bồn tắm, xoay đầu thấy Chu Cận Xuyên ngay lưng.
Tô Y giật giật khóe miệng: "Nước xong , tắm một ?"
Vừa dứt lời, Tô Ý chợt nhận sai.
Trước đây khi ở bệnh viện, mỗi tắm đều chăm sóc giúp đỡ, nên cô mới buột miệng hỏi .