Bình thường đều là chủ động gọi điện đến bệnh viện hỏi thăm tình hình của Chu Cận Xuyên.
Hôm nay đột nhiên nhận điện thoại của Chu Cận Xuyên, chút quen, giọng chút kích động: "Anh cuối cùng cũng nhớ gọi điện thoại cho khi xuất viện ? Hôm qua gọi điện thoại đến nhà , dì Triệu xuất viện , còn dọn thẳng đến chỗ Tô Ý, lắm, đổi còn nhanh hơn thời tiết, cơ thể hồi phục thế nào ?"
Chu Cận Xuyên thoải mái, thành thật đáp: "Cơ thể hồi phục khá , thêm một thời gian nữa là thể huấn luyện ."
Nói xong, thẳng vấn đề chính: "Hôm nay gọi điện thoại chuyện gì khác, chỉ hỏi xem thời gian đến đây ăn cơm ?"
Đầu dây bên đến ăn cơm, càng ngạc nhiên hơn: "Ăn cơm? nhầm ? Đến nhà nhỏ của hai ăn á?"
Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: "Đương nhiên , chẳng đây từng dẫn dì Tô đến gặp Tô Ý ? Anh quên ?"
Lâm Hạo Nam lập tức cao giọng: "Sao thể quên chứ? Lúc là thấy đồng chí Tiểu Tô hết lòng vì , tiện quấy rầy, bây giờ hai chủ động lên tiếng , gọi điện thoại về hỏi một tiếng."
Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, đó dặn dò: "Anh hỏi thì hỏi, nhưng chuyện nhất định để Lâm Thư Tuyết , hỏi xong gọi điện thoại báo cho ngay."
Lâm Hạo Nam bao giờ thấy để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như , khỏi cảm thấy kỳ lạ: "Gấp như ? Có Thư Tuyết gây chuyện với ?"
Chu Cận Xuyên lạnh một tiếng: "Anh xem, sáng nay chúng đến bệnh viện còn cô chặn ở cửa đấy, chuyện của và Tô Ý, ít với cô ."
"Với , và dì đến nhà chơi, chúng mua đồ ăn chuẩn ? Đương nhiên chú ý một chút ."
Lâm Hạo Nam nghĩ cũng , lập tức sảng khoái đồng ý cúp máy.
Cúp điện thoại xong, Chu Cận Xuyên mới xuống bên cạnh Tô Ý.
"Em đừng vội, đợi hỏi xong, xem tình hình thế nào ."
DTV
"Nếu dì Tô đến , sẽ bảo Lâm Hạo Nam...
Khụ khụ, bảo hai đến , là thẳng thắn, nếu em là em gái ruột của , chắc chắn sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện thỏa, sẽ để em chịu ấm ức, hơn nữa còn ở đây nữa mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-385.html.]
Chu Cận Xuyên nghĩ đến Lâm Hạo Nam vốn ngang tuổi thì lập tức nhức đầu, đây, lúc hai còn chơi chung cũng từng tranh cãi một thời gian về chuyện ai là , cả hai đều gọi thẳng tên cho tiện.
Nghĩ đến gọi Lâm Hạo Nam là hai theo Tô Ý...
Chưa hết, Lâm Hạo Nam còn hai đứa em trai đều nhỏ tuổi hơn .
Tô Ý thấy Chu Cận Xuyên lải nhải với một hồi cũng đang an ủi .
Cô mỉm gật đầu: "Em , em vội."
Hai đang chuyện thì chuông điện thoại vang lên.
Chu Cận Xuyên lập tức cúi máy, nhấc máy lên, Lâm Hạo Nam ở đầu dây bên sảng khoái: "Lão Chu, sáng mai đưa đến đấy!"
Chu Cận Xuyên hình như ngờ nhanh như , khỏi hỏi : "Sáng mai?"
"Ừ, đến chỗ còn vui mừng hơn cả , nếu hôm nay ở đơn vị, về thì bà đến ngay tối nay ."
Chu Cận Xuyên Tô Ý bằng ánh mắt hiệu, đó đồng ý: "Được, mai gặp."
Cúp điện thoại xong, Chu Cận Xuyên thấy Tô Ý vẻ căng thẳng, đề nghị: "Trưa nay đừng nấu cơm ở nhà nữa, chúng ngoài ăn , tiện thể chiều dạo, xem gì cần mua thì mua luôn."
Tô Ý cúi đầu chân : "Sáng nay bộ ở bệnh viện cũng đủ mệt , còn dạo nữa, đấy?"
Chu Cận Xuyên khẽ hừ một tiếng: "Đồng chí Tô, em là ý xem thường đấy."
Tô Ý xong nhịn bật : "Ai là đồng chí của chứ?"
Chu Cận Xuyên thấy cô , thở phào nhẹ nhõm: "Anh nhầm, đồng chí, là vợ."
Tô Ý liếc một cái: "Nói linh tinh cái gì đấy?"