Tô Ý cảm thấy choáng váng, cũng kịp suy nghĩ, đáp nụ hôn của .
Đang lúc hai hôn say đắm bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, đó là giọng quen thuộc của Lâm Hạo Nam: "Cận Xuyên, Tiểu Ý, hai đứa về ?"
Tô Ý giật vội vàng che miệng.
Đột nhiên cắt ngang, Chu Cận Xuyên khỏi nhíu mày: "Anh hai em đến ."
Tô Ý khẽ: "Bây giờ cũng là hai của .”
Hai cũng kịp thêm gì nữa, vội vàng thổi tắt nến.
Nến nhiều, khi thổi tắt hết, má hai đều mỏi nhừ.
Sau khi trong phòng tối om om, tiếng bên ngoài càng rõ ràng hơn.
"Vừa nãy rõ ràng thấy ánh sáng, lạ thật, chẳng lẽ nhầm?"
"Thằng nhóc , muộn như vẫn đưa Tiểu Ý về nhà."
Lâm Hạo Nam lầm bẩm một lúc bỏ .
Đợi đến khi bên ngoài còn tiếng động nữa, hai mới bật .
Nhìn thấy trong lòng nghiêng ngả, ánh mắt Chu Cận Xuyên dần trở nên nóng bỏng, nhịn hôn cô một cách say đắm.
Sau một hồi "vật lộn", Tô Ý mới tỉnh táo : "Em về nhà , nếu lát nữa em và hai sẽ lo lắng."
Tuy Chu Cận Xuyên nỡ nhưng nghĩ đến việc tối qua đều ngủ ngon, ngày mai còn cùng mắt ba hai bên, gật đầu đồng ý.
"Vậy đưa em về."
Tô Ý mỉm hờn dỗi: "Chỉ mấy bước chân thôi, em tự về , hơn nữa lúc chắc chắn hai vẫn đang đợi ở ngoài, tra hỏi, mau dọn dẹp nến, mở cửa sổ cho thoáng khí , nếu tối nay sẽ ngủ ."
"Ừ."
Tô Ý khỏi cửa, tiên cô lặng lẽ ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-429.html.]
Thấy bên ngoài ai, hai cũng cô mới yên tâm bước ngoài.
Nào ngờ, cô hai bước một bóng từ trong bóng tối lao .
Tô Ý giật , kỹ lúc mới nhận mặt là Lâm Thư Tuyết.
Chỉ thấy hai mắt cô sưng húp, cả tiều tụy, nhếch nhác.
Rõ ràng là cô nhiều.
DTV
Tô Ý định để ý đến cô , chỉ cảnh giác liếc cô định rời .
Nào ngờ Lâm Thư Tuyết chắn mặt cô: "Tô Ý, chị đó, chuyện với chị."
Tô Ý dừng bước, khoanh tay ngực: "Tránh , chuyện gì để với cô."
Lâm Thư Tuyết ánh sáng tay cô chói mắt, kỹ lúc mới phát hiện tay cô đang đeo một chiếc nhẫn mới.
Cô cảm thấy vô cùng chướng mắt.
"Tô Ý, chị đừng đắc ý, cho dù chị thể bước chân nhà họ Chu thì ?"
Tô Ý lạnh, nhếch mép: "Không cả, nhưng thể khiến cô tức chết."
"Chị..." Lâm Thư Tuyết tức giận đến mức hai mắt như phun lửa: "Chị đừng tưởng nhà họ Tô nhận về là trở thành tiểu thư , chuyện nhà họ Tô trộm, nhà họ Tô chỉ là cái vỏ rỗng thôi, còn thể chống đỡ bao lâu?"
"Cho dù bây giờ tạm thời rời khỏi nhà họ Lâm, chị cũng đừng hòng nhận một đồng nào từ nhà họ Lâm, ba và tư sẽ bao giờ nhận chị ."
Tô Ý nhún vai: "Cô nghĩ thì nghĩ, nếu nhà họLâm như , cô nỡ rời ?"
Lâm Thư Tuyết như xát muối vết thương, cô nghiến răng nghiến lợi: " chỉ tạm thời rời thôi! sẽ , ba và tư hứa với , hộ khẩu của sẽ tiếp tục ở nhà họ Lâm, chỉ cần đợi sang năm, thi đỗ đại học, gì cũng ."
"Chị tưởng Lâm Gia Quốc thật sự đuổi về ? Ông chỉ là vẻ để lừa gạt những ngoài như các thôi, nếu ông thật sự cần , ông sẽ đưa cho nhiều tiền như , để yên tâm về nhà, chuẩn thi đại học."
Tô Ý thật sự còn kiên nhẫn cô nhảm nữa, cô ngáp một cái: "Ồ, đợi đến khi cô thi đỗ đại học hãy ."
Nói xong, cô định bước qua cô , rời .
Lâm Thư Tuyết thấy cô hề động lòng, tức đến mức nghẹn lời, cô đưa tay kéo cô : "Chị đó, xong."