"Anh ba mặc dù và công ty đều ở Bắc Kinh, nhưng nhiều điểm vận chuyển hàng hóa cả nước.
nghĩ với hai thì vấn đề gì, nếu gì hiểu, thể gọi điện để hỏi thêm chi tiết."
Nghe Tô Ý xong, cả hai lập tức tỏ hào hứng.
"Chúng đồng ý, công ty của ba chị lớn như , chắc chắn tương lai hơn chúng nhiều, cũng đỡ chạy lung tung như mấy con ruồi mất đầu."
Thấy hai hứng thú, Tô Ý mỉm gật đầu: “Vậy , hai cứ chuẩn , về đến nhà sẽ liên lạc ngay với hai ."
Sau khi bàn xong chuyện công việc, Chu Cận Xuyên và Tô Ý nghĩ rằng còn tiếp tục lên đường cho kịp về nhà, nên cô thanh toán tiền , để hai ở ăn tiếp.
Khi trở xe, Tô Ý mới nhớ đến chuyện kẹo cưới, liền lấy túi bỏ thêm vài viên kẹo.
Chu Cận Xuyên thấy liền lấy ví từ túi áo , rút một xấp tiền giấy mệnh giá mười đồng.
"Em bỏ thêm chỗ túi kẹo .
Anh nghĩ chắc họ thậm chí còn tiền mua vé xe lửa đấy."
Tô Ý ngạc nhiên trong giây lát, mỉm hạnh phúc: “Anh thật chu đáo, em họ cảm ơn nhiều nhé."
Chu Cận Xuyên hừ nhẹ: “Ai bảo họ là bạn của em chứ.
Hơn nữa đây họ cũng giúp em, coi như là vợ trả ân tình cho ."
Tô Ý , cầm túi kẹo bước thẳng quán ăn.
Cô chỉ đặt túi lên bàn, nhanh chóng rời .
Ban đầu, hai còn kịp phản ứng, đến khi họ ăn xong, rời quán họ mới giật mở túi xem.
Thấy lớp kẹo còn một xấp tiền, cả hai kìm mà rưng rưng nước mắt.
Lục Tử còn cảm động đến mức bật , cứ liên tục lau nước mắt.
Hai vội vàng dậy, vẫy tay về phía chiếc xe bên lề đường.
Tô Ý cũng và động tác gọi điện thoại, mới đóng cửa xe .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-467.html.]
Chu Cận Xuyên thấy khỏi cảm thấy thật ghen tị với cô: “Bạn của em nhiều thật đấy!"
Tô Ý đầu , khỏi phá lên: “Sao? Anh ghen ?"
Chu Cận Xuyên chép miệng: “Cũng ."
Nghe thẳng thắn thừa nhận, ngược Tô Ý gì nữa.
DTV
Cô ngẩn một lúc, mới đưa tay sờ lên má : “Bạn của em dù nhiều, nhưng đàn ông thì chỉ một."
Nghe cô như , Chu Cận Xuyên đột nhiên thấy ngại.
Anh ngẩn một lúc mới mim , khởi động xe.
Buổi tối, hai vẫn nhà khách từng qua ở Thạch Thành để nghỉ ngơi, định sáng hôm tiếp tục lên đường.
Vì đến sớm, khi ăn tối, hai vẫn còn chút thời gian rảnh rỗi.
Họ quyết định gọi điện về nhà báo tin bình an, cũng tiện báo về thời gian dự kiến về đến nơi ngày mai.
Tô Ý gọi về nhà , đó đưa điện thoại cho Chu Cận Xuyên: “Anh cũng gọi về nhà , để gia đình lo lắng."
Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, gọi về nhà.
khi đổ chuông hơn chục tiếng, vẫn ai máy.
Tô Ý khỏi thắc mắc: “Mọi ở nhà ? Tối thế còn chứ?"
Chu Cận Xuyên cũng ngạc nhiên, nhưng nghĩ nhiều như Tô Ý, vì suốt nhiều năm qua ít khi gọi điện về nhà giờ .
Anh đoán: “Có lẽ là họ ngủ sớm .
Hôm qua em còn nhận điện thoại của và Noãn Noãn mà."
Nghe nhắc đến Noãn Noãn, Tô Ý mới bất chợt nhớ điều gì: “Không đúng, đúng, nãy điện thoại hình như em thấy giọng của Noãn Noãn.
Mấy ngày khai giảng , Noãn Noãn ở nhà bà ngoại chứ?"
Vừa nãy khi Tô Ý gọi điện về nhà, chỉ cảm thấy nhà ồn ào, nghĩ rằng cứ nghĩ mấy trai đang ở nhà, nên cũng để ý lắm..