Lâm Lạp Bắc gật đầu một cái: “Thôi , thì ăn thử một chút xem , lát nữa các ăn nhiều một chút, ăn cay như .”
Thấy vẻ vui, những khác cũng chỉ đành lắc đầu một cái, gì thêm.
Chỉ cảm thấy bạn cùng phòng gần đây giống như gặp chuyện gì đó, mỗi ngày giống như biến thành một khác .
Chỉ là đột nhiên tiết kiệm hẳn , giống như là thiếu tiền .
Trước là điều kiện nhất trong phòng của bọn họ, tiền sinh hoạt của mấy cộng cũng bằng của .
Bây giờ thì thế nào, trở thành tiết kiệm nhất trong phòng bọn họ.
Trong lúc trò chuyện, món ăn nhanh chóng mang lên.
DTV
Đều là những trai trẻ hai mươi tuổi, lúc đang ở thời điểm sức ăn sức uống.
Chỉ thấy ào ào cầm chén cơm lên, ăn mấy món ăn bàn một cách ngon lành.
“A, ngon quá, đậm đà! Giống hệt mùi vị ở quê hương .”
“Thật tuyệt vời, món cà tím ăn vị giống như thịt .”
Lâm Lạp Bắc nhịn khẩy: “Món cà tím ít thịt quá, khoa trương như ?”
“Cậu cái gì chứ? Món gọi là cà tím thịt băm, ăn ngon thì tự nếm thử một chút là .”
Nói xong, một bạn nhiệt tình gặp một miếng cà tím thịt băm bỏ chén của .
Lâm Lạp Bắc chê hừ một tiếng: “Để tự gắp.”
Nói xong, nghi ngờ gắp một miếng cà tím kèm với một ít cơm ăn thử.
Mọi thấy sắc mặt của Lâm Lạp Bắc đổi, hỏi: “Mùi vị thế nào? Không lừa đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-490.html.]
Lâm Lạp Bắc yên lặng nuốt thức ăn trong miệng: “Cũng .”
“Ăn nhanh lên, chậm thì sẽ hết đấy!”
Lâm Lạp Bắc ừ một tiếng, liếc mắt một cái về phía quầy lễ tân, thấy Tô Ý còn ở đó nữa.
Anh nhanh chóng gắp vài món ăn, cúi đầu há to miệng ăn cơm.
Tô Ý mới lên lầu chào hỏi mấy bạn và đến ủng hộ, đồng thời cũng báo cho Tô Nhân , chuyện Lâm Lạp Bắc và bạn cùng phòng của đến đây ăn cơm.
Ban đầu Tô Nhân còn chút lo lắng, nhưng khi đó chuyện , cũng ý định đến để quậy phá, lúc bà mới yên tâm.
“Để bọn họ ăn , miễn gây rối là .”
Tô Ý ừ một tiếng, tiên tiễn Triệu Lam và các bạn của bà xuống lầu.
Sau khi tiễn xong mấy , Tô Nhân cũng dẫn bạn của xuống.
Khi xuống cầu thang, Tô Nhân liếc chỗ gần cửa sổ, đó lặng lẽ .
Người bạn sát phía bà nhận : “Đó là lão tứ nhà các ? Sao gọi thằng bé lên lầu ăn cùng?”
Tô Nhân mỉm gật đầu: “Không cần để ý đến thằng bé, thằng bé chủ kiến của riêng .”
Mấy xong liền hiểu giữa hai bọn họ đang xích mích gì đó, liền thêm gì nữa.
Một lát , Lâm Trạch Tây cũng ăn xong, từ lầu xuống, thấy và bạn của , liền nhiệt tình chào hỏi.
Động tĩnh của mấy nhanh chóng thu hút sự chú ý của những gần cửa sổ.
Những bạn cùng phòng của Lâm Lạp Bắc đều rối rít qua: “Lạp Bắc, kìa đó là và trai thứ ba của ? Thật giống hai chúng từng gặp ở trường học.”
Thật thì Lâm Lạp Bắc thấy giọng của và ba của , nhưng thấy bọn họ giả vờ như nhận , cho nên cũng tiện dậy chào hỏi .
Bây giờ bạn cùng phòng nhận , cũng thể chối bỏ ngay lập tức, chỉ đành mơ hồ : “Có lẽ bọn họ đến ăn cơm, đừng bận tâm, chúng cứ ăn phần của .”.