Nói đến một nửa, Chu Tĩnh Đồng nhận chuyện mấy vẻ vang, liền lập tức im lặng: “Cô còn hại đủ ?"
Tô Ý quan tâm, nhún vai: “Cô thế nào thì liên quan gì đến ? Tất cả đều là do cô tự tự chịu, cô tin thì tùy, hôm nay chỉ đến để mua găng tay thôi."
Chu Tĩnh Đồng cảnh giác quan sát Tô Ý, theo ánh mắt của cô xuống tủ kính.
Thấy cô thật sự mua đồ, cô liền nhanh chóng nở một nụ đắc ý: “Vậy cô thấy ưng ý đôi nào ?"
Tô Ý thấy cô ý , cố tình chỉ đại một đôi: “Đôi !"
Chu Tĩnh Đồng , lập tức đổi sang vẻ mặt đắc ý: “Thì cô thích đôi , tiếc là, đôi bán.”
"Dựa cái gì mà bán?"
"Không dựa cái gì cả, đôi khác đặt ."
" mua đôi , hơn nữa cô bày lên , thể khác đặt ?"
Chu Tĩnh Đồng thấy cô càng mua, càng ý định bán: “Sáng nay bạn đặt, tiền thì cũng đưa trực tiếp cho , chỉ đợi tan để giao cho thôi, cô thể bán cho cô ?"
Tô Ý nhạt: “ quan tâm, hàng vẫn còn bày ở đây, tiền của bạn cô vẫn còn trong túi cô, đơn hàng ghi, tiền thanh toán, ai trả tiền thì là của đó."
Người chị bán hàng bên cạnh thấy hai vì một đôi găng tay mà tranh cãi dứt, liền vội vàng với Chu Tĩnh Đồng vài câu.
"Đôi găng tay đắt như , bạn cô thật sự mua ? Thật sự đưa tiền cho cô ? Nếu đưa thì nhanh chóng hóa đơn cho vị đồng chí ."
Chu Tĩnh Đồng vạch trần mặt , nhất thời mất mặt.
Nhìn thấy Tô Ý vẫn điềm nhiên như , còn vẻ quyết tâm mua, cô lập tức giận mà chỗ phát tiết.
Do dự một chút, đó dứt khoát : “Đưa ! Không chỉ là sáu mươi đồng thôi , bây giờ sẽ đơn và thanh toán."
Nói xong, cô hậm hực đơn và trả tiền.
Năm nay Chu Tĩnh Đồng mới nhân viên bán hàng tại tòa nhà bách hóa, do biểu hiện công việc bình thường, đến giờ vẫn chuyển chính thức.
Một tháng lương cũng chỉ ba mươi đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-517.html.]
Bây giờ vì tức giận với Tô Ý, cô tiêu hết hai tháng tiền lương.
Ngày hôm qua nhận lương, tiền còn ấm túi, cô vội vàng xuống tầng mượn thêm của đồng nghiệp, mới đủ sáu mươi đồng.
Sau khi trả tiền xong, cô lên tầng hai, thấy Tô Ý vẫn nguyên chỗ cũ, liền lập tức đắc ý vẫy tờ đơn trong tay mặt cô: "Thấy ? Đôi găng tay là của bạn ."
Vừa lớn tiếng lấy đôi găng tay trong tủ kính , đàng hoàng bỏ túi , chế giễu: “Sao? Còn ?"
Tô Ý nhẹ, chỉ tay tủ kính: “Còn đôi bán ?"
Chu Tĩnh Đồng , nụ mặt liền biến mất: “Ý cô là gì?"
"Cô chỉ cần là thôi?"
Chu Tĩnh Đồng ngay lập tức cảm thấy một dự cảm , bặm môi : “Chưa!"
"Tốt!" Tô Ý thở phào, chỉ tay đôi găng tay da cừu đen mà cô chọn đó: “Lấy đôi cho xem."
"Cô!"
"Sao thế?"
"Đôi găng tay giá sáu mươi lăm đồng, sờ tùy tiện, sờ là mua."
"Tốt, mua."
Chu Tĩnh Đồng , mặt lập tức đỏ bừng: “Đồ của quầy một khi rời khỏi quầy thì trả ."
DTV
"Ồ, trả , thế thì còn gì bằng."
Chu Tĩnh Đồng bỗng nghĩ đến đôi găng tay mua, mặt cô bỗng nhiên nóng ran lên.
Lúc đó cô chỉ mải nghĩ cách chọc tức Tô Ý, quên mất điều .
Hơn nữa bây giờ nghĩ kỹ , đôi găng tay mà cô mua là kiểu cũ nhất trong quầy.
Sao cô thể ngay lập tức để ý đến nó, nhất quyết mua chứ?