Chỉ thấy đầu tiên là ông ta chất vấn gì đó, thấy Tô Nhân không thèm để ý, liền tức giận giơ tay định kéo bà ấy ra ngoài.
Từ Tiểu Cần và Tạ Tiểu Quyên đứng gần nhất, đều giật mình, định ra khuyên can.
Nhưng ngay giây sau, Liêu Chính Dân liền sải bước tới.
Ông ấy nắm lấy tay Lâm Gia Quốc đang túm Tô Nhân rồi bẻ mạnh về sau.
Lâm Gia Quốc đột ngột bị khống chế, không khỏi rít lên đau đớn.
Đang định ngẩng đầu xem là ai, thì phát hiện ra là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
“Ông là ai?”
Liêu Chính Dân nheo mắt lạnh lùng nhìn ông ta: “Có thể ông không biết tôi, nhưng tên tôi chắc ông nghe quen rồi, tôi là Liêu Chính Dân.”
Quả nhiên, Lâm Gia Quốc nghe thấy cái tên này liền sững người tại chỗ.
Phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại: “Ông sao, chẳng phải ông ở—”
Liêu Chính Dân hừ lạnh một tiếng, sau đó mở miệng: “Nhớ ra là tốt rồi, lâu rồi không gặp, ra ngoài nói chuyện chút nhé, thế nào?”
Nói xong, ông ấy buông tay ông ta ra.
Dù Liêu Chính Dân có chút say nhưng vẫn luôn giữ phong độ.
Để mọi người không nhìn thấy Tô Nhân bị bẽ mặt, ông ấy còn lịch sự mở cửa mời Lâm Gia Quốc ra ngoài nói chuyện.
Trông cứ như hai người bạn cũ lâu ngày không gặp.
Ngược lại, Tô Nhân có chút lo lắng, định đi theo ra ngoài xem sao.
Nhưng bị Liêu Chính Dân chặn lại ở cửa: “Ngoài trời gió lớn, bà đừng đi theo, chúng tôi chỉ nói vài câu thôi.”
Nói xong, ông ấy liền bước nhanh ra ngoài nhà hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-573.html.]
Khi hai người đi đến chỗ tối tăm không người, Liêu Chính Dân đột nhiên như biến thành một người khác, liền giơ nắm đấm, đ.ấ.m thẳng vào mặt Lâm Gia Quốc.
Lâm Gia Quốc nhất thời không kịp phản ứng, khi phản ứng lại thì đã ngã xuống đất.
Chỉ thấy ông ta tức giận bò dậy, chỉ vào mũi Liêu Chính Dân hỏi: “Ông điên rồi à?”
Liêu Chính Dân lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng, tôi điên rồi.”
Nói xong, ông ấy lại tiếp tục giáng một cú đ.ấ.m vào mặt còn lại của Lâm Gia Quốc.
Vừa đánh vừa chất vấn: “Những năm qua ông đối xử với bà ấy thế nào? Ban đầu đã tốn bao công sức để lừa bà ấy về, kết quả là chăm sóc bà ấy như thế này sao? Chăm sóc nhà họ Tô như thế này Sao?”
Lâm Gia Quốc không phục, liền phản bác: “Đây là chuyện giữa tôi và A Nhân, liên quan gì đến ông? Ông đã đi rồi sao còn quay lại làm gì?”
Liêu Chính Dân nhổ nước bọt: “A Nhân? Ông không xứng gọi cái tên này! Có phải những lá thư năm xưa tôi gửi cho bà ấy đều bị ông giấu đi không? Có phải ông nói với bà ấy là tôi đã hy sinh không? Tất cả đều là ông cố tình phải không?”
DTV
Liêu Chính Dân vừa chất vấn vừa không khách khí mà đánh tới tấp.
Lâm Gia Quốc bình thường thiếu luyện tập, căn bản không phải đối thủ của ông ấy.
Chẳng mấy chốc liền không thể chống đỡ nổi.
Nhưng miệng vẫn cứng: “Phải, thì sao? Dù tôi có dùng thủ đoạn gì đi nữa, cuối cùng A Nhân vẫn là của tôi! Ông không cam lòng cũng được, khó chịu cũng được, chỉ có thể tự chịu đựng!”
“Chẳng lẽ ông định nói hết mọi chuyện này trước mặt A Nhân sao? Ông nghĩ bà ấy sẽ tin những gì ông nói sao? Năm xưa chính ông là người đã bỏ lại tất cả mà đi! Ông nói ra cũng chỉ khiến bà ấy càng thêm oán trách ông thôi!”
Lời nói của Lâm Gia Quốc như một lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m thẳng vào nỗi đau của Liệu Chính Dân.
Năm xưa, quyết định đi về phía Nam chính là việc khiến Liêu Chính Dân không thể buông bỏ suốt mấy chục năm qua.
Bao nhiêu đêm, ông ấy liên tục mơ thấy cảnh mình quay về thủ đô sớm hơn.
Nhưng thực tế thì không thể hối tiếc, chuyện này cũng khiến ông ấy tự trách và hối hận suốt mấy chục năm.
Giờ đây, đột nhiên bị người đàn ông mà ông ấy ghét nhất nhắc đến, Liêu Chính Dân cảm thấy một cơn đau dâng lên trong cổ họng, không kiềm chế được mà phun ra một ngụm máu..