Tô Ý xót xa khi thấy anh làm việc trong tình trạng bị thương, lại thêm bao lâu nay chưa được nghỉ ngơi.
Chu Cận Xuyên ngược lại còn quan tâm đến cô: “Anh không sao đâu, vừa rồi khi ở trên máy bay anh cũng đã nghỉ ngơi rồi, hơn nữa nhân viên y tế cũng đã khâu vết thương cho anh rồi, em cứ yên tâm về trước đi, anh làm xong sẽ về ngay.”
Tô Ý biết lúc này chắc chắn Triệu Lam đang lo lắng không yên ở nhà.
Vì vậy cô liền về nhà họ Chu.
Còn chưa vào đến sân, quả nhiên đã thấy Triệu Lam đứng ngoài cửa lớn sốt ruột nhìn khắp nơi, giống như kiến trên chảo nóng.
Thấy Tô Ý trở về, mắt bà ấy sáng lên, vội vàng dẫn Tiểu Vũ và Noãn Noãn chạy ra đón.
“Về rồi à? Trên đường thuận lợi không con?”
Tô Ý gật đầu: “Mọi thứ đều thuận lợi, mẹ, Cận Xuyên đi cùng ông nội và ba làm việc rồi, muộn một chút mới về.”
Triệu Lam đã sớm đoán được tình hình này: “Không sao, các con không sao là tốt rồi.”
Nói xong bà ấy vui vẻ kéo tay Tô Ý vào nhà.
“Hồi đó thấy Cận Xuyên ủ rũ, mẹ mới nói bâng quơ bảo nó đi Cảng Thị xem thế giới một chút, nào ngờ ông cụ lại giao cho nó nhiệm vụ lớn như vậy, làm mẹ lo đến nỗi ngày đêm không ngủ được, biết vậy đã không nói rồi.”
Tô Ý hiểu tâm trạng của một người mẹ.
Nói thật, lần này cũng khiến cô lo lắng không thôi, may mà kết quả là kết quả tốt.
Cô chủ động an ủi Triệu Lam: “Mẹ, chuyện này không liên quan đến mẹ, con nghe Cận Xuyên nói dù mẹ không đề cập thì anh ấy cũng sẽ đi, hơn nữa lần này Cận Xuyên thể hiện rất tốt, coi như lập được công lớn.”
Con dâu quả nhiên tâm lý hơn đàn ông trong nhà.
Nghe Tô Ý an ủi, Triệu Lam cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Vừa vào nhà là bà ấy đã chuẩn bị sẵn sàng đồ ăn thức uống cho Tô Ý, còn giục cô đi nghỉ ngơi.
Quả thực Tô Ý cũng mệt, hôm qua chờ Chu Cận Xuyên ở khách sạn, cô còn chưa chợp mắt.
Khó khăn lắm mới về đến nhà, lại trở về chiếc giường quen thuộc, cô liền ngủ thiếp đi.
DTV
Khi mở mắt ra, trong phòng đã tối.
Tô Ý thử gọi một tiếng: “Cận Xuyên—-
Nhưng không gian cả phòng đều yên lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-655.html.]
Đang thắc mắc sao anh vẫn chưa về thì thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
“Vợ, em tỉnh rồi à?”
Tô Ý thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, mấy giờ rồi? Sao em ngủ lâu thế?”
“Vừa mới tối thôi.”
“Anh về khi nào vậy?”
“Vừa mới về chưa lâu, vừa tắm xong.”
Tô Ý nghe vậy liền kéo chăn xuống bước tới: “Tắm sao? Anh không chạm vào vết thương chứ?”
Chu Cận Xuyên cười nhìn cô: “Không có, chỉ tắm sơ qua thôi, không thì bẩn quá.”
Tô Ý nhìn kỹ chỗ băng bó vết thương, may mà không bị ướt: “Tối để em chuẩn bị nước cho anh ngâm, em giúp anh kỳ cọ, anh đừng tự động tay, cẩn thận chạm vào vết thương.”
Ý của Tô Ý là lo cho anh, lại sợ anh động lung 2 vào vết thương.
Kết quả lại khiến Chu Cận Xuyên ngượng ngùng, mặt đỏ bừng gật đầu với cô: “Được.”
Tô Ý không nhịn được bật cười: “Nghĩ gì thế!”
Chu Cận Xuyên cũng cảm thấy mình có hơi nôn nóng, ngại ngùng cười: “Không có gì, đi thôi, xuống ăn cơm.”
Hai người xuống lầu, những người khác đều đã đợi sẵn ở phòng khách.
Triệu Lam thấy hai người xuống liền vội gọi nhân viên phục vụ mang cơm canh lên: “Chờ hai đứa thôi, chắc đói lắm rồi phải không?
Tô Ý ngại để mọi người đợi lâu, vội vàng đi qua giúp đỡ.
Trong bữa cơm, Triệu Lam không ngừng hỏi về những chuyện ở Cảng Thị.
Tô Ý biết bà ấy lo lắng nên giúp Chu Cận Xuyên nói giảm nói tránh.
Chuyện bị thương lại càng không dám kể.
Nhưng Triệu Lam cũng không dễ bị lừa như vậy, chỉ thấy bà ấy thở dài một tiếng, nhìn sang hai người đàn ông im lặng ăn cơm.
“Lần trước Cận Xuyên vừa điều về từ Tây Bắc, cũng là lập được công lớn, nhưng hai người cứ ngăn không cho thăng chức, giờ nó lại cửu tử nhất sinh(*) trở về, tuy con không biết nhiệm vụ lần này cụ thể là gì, nhưng hai người đã phái chuyên cơ đi đón, lại còn đích thân ra sân bay đón thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ đúng không?”
(*) Cửu tử nhất sinh là một thành ngữ trong tiếng Trung, có nghĩa là "chín phần chết, một phần sống".
Thành ngữ này mô tả tình huống vô cùng nguy hiểm, nơi mà cơ hội sống sót rất mong manh, nhưng cuối cùng vẫn sống sót được..