Tô Nhân mỉm cười gật đầu: “Vậy để Tiểu Ý chuẩn bị cho con chút gì ăn trước đã.”
Tối đó, khi hai người trở về nhà.
Chu Cận Xuyên mới tìm cơ hội hỏi Tô Ý về tình hình ban ngày ở trường.
“Anh nghe nói nam sinh ở Thanh Bắc nhiều, nữ sinh ít, hôm nay em đến trường có nam sinh nào bắt chuyện với em không?”
Tô Ý mim cười: “Nếu có thì sao?”
Chu Cận Xuyên bĩu môi: “Có cũng bình thường thôi, đợi anh xong việc bận, anh sẽ đến cổng trường em mỗi ngày xem thử có ai gan lớn thế, cứ một đứa là anh đánh một đứa.”
Tô Ý bật cười: “Với thân phận hiện tại của anh, ngày ngày đứng trước cổng trường đánh nam sinh có hợp không? Lan truyền ra ngoài không sợ người ta cười sao? Hơn nữa em còn muốn giả vờ làm người độc thân nữa.”
Chu Cận Xuyên liền bẹo má cô một cái: “Em dám, em mà nói vậy anh càng muốn đến mỗi ngày.”
Tô Ý vội vàng cầu xin: “Em đùa thôi, hoan nghênh anh đến trường là được chứ gì.”
Nói xong, hai người đổ nhào vào nhau.
Đang tình tứ, cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ “cốc cốc cốc”.
Hai người lập tức nín thở ngừng lại, rồi nghe thấy Diệp Noãn Noãn gọi: “Thím ơi, thím ngủ chưa?”
Tô Ý vội vàng định đáp, nhưng lại bị Chu Cận Xuyên bịt miệng.
“Đừng đi.”
Tô Ý lườm anh một cái: “Ngày mai Noãn Noãn cũng chính thức khai giảng, em hứa tối nay sẽ giúp con bé thu dọn quần áo và cặp sách.”
Nói rồi, cô gỡ tay anh ra, ngồi dậy trước vẻ mặt không vui của anh: “Chưa ngủ, thím qua ngay đây.”
Chu Cận Xuyên thấy không giữ được, đành dặn dò: “Về sớm nhé, anh đợi em.”
…..
Tô Ý vốn tưởng Chu Cận Xuyên nói sẽ đến trường là đùa.
Không ngờ sáng sớm hôm sau, Chu Cận Xuyên lại cố ý ra khỏi nhà muộn.
Đợi Tô Ý đeo cặp sách chuẩn bị ra ngoài, anh liền lập tức đứng dậy xách cặp giúp cô: “Anh đưa em đến trường.”
Tô Ý chớp chớp mắt: “Đưa em? Gần thế này em đi bộ là được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-663.html.]
Chu Cận Xuyên xốc cặp sách lên: “Sách nặng lắm, anh tiện đường đưa em đến cổng.”
Tô Ý thấy vậy đành nghe theo, lên xe cùng anh.
Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn ra khỏi nhà muộn một bước: Hóa ra đi học đại học cũng có người đưa đi à?
Tự nhiên có chút ghen tỵ với việc được ngồi xe đến trường là sao?
Nhưng nghĩ là nghĩ thế thôi, giây sau Triệu Lam liền bước ra: “Tiểu Vũ, Noãn Noãn, mau, chúng ta cũng phải đến trường rồi.”
Đến cổng trường Tô Ý nhìn quanh một lúc, không thấy học sinh nào giống mình ở cổng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tối qua em đùa với anh thôi, anh đừng đến đón em tan học nhé, ngại lắm đấy.”
Chu Cận Xuyên mỉm cười gật đầu: “Biết rồi, đi đi, học tốt nhé.”
Tô Ý: “......”
Tô Ý nhanh chóng bước vào trường đã thấy không ít học sinh vội vã bước vào tòa giảng đường.
Tô Ý cũng vô thức bước nhanh hơn, đến khi tìm được lớp học của mình, phát hiện lớp đã gần kín chỗ.
DTV
May mà Bạch Miêu Miêu để dành chỗ cho cô, thấy Tô Ý đến, cô bạn liền đứng lên gọi: “Tô Ý, bên này –”
Tiếng gọi vừa dứt, ánh mắt của cả lớp liền đổ dồn về phía cô.
Tô Ý cố gắng giữ nụ cười bình thản khi bị mọi người nhìn chằm chằm, sau đó bước đến chỗ Bạch Miêu Miêu.
Khi ngồi xuống, cô mới lén lườm Bạch Miêu Miêu một cái: “Bà cô ơi, chúng ta có thể khiêm tốn một chút không?”
Bạch Miêu Miêu cười hì hì: “Mình cũng muốn khiêm tốn, nhưng tiếc là không thể khiêm tốn được nữa rồi.
Hôm qua đã có nữ sinh đến ký túc xá của chúng ta để hỏi thăm về cậu, còn vừa nãy trước giờ lên lớp, cũng có không ít nam sinh tìm cách làm quen với mình để hỏi về cậu nữa đấy."
Tô Ý cười khẽ: “Lên lớp thôi."
May mà mục đích chính của mọi người đến đây vẫn là học tập, nên ngay khi chuông báo hiệu bắt đầu giờ học vang lên, tất cả đều nhanh chóng tập trung vào việc học.
Buổi sáng có bốn tiết học liên tiếp, Tô Ý cảm thấy đầu óc mình đã bị nhồi nhét đầy ắp.
Nhưng Bạch Miêu Miêu lại nói cô ấy cảm thấy như bị rút cạn sức lực, vừa tan học liền kéo Tô Ý đi ăn cơm tại nhà ăn.
Vừa ra khỏi cửa lớp, bạn cùng lớp Tần Như Vân cũng nhanh chóng đuổi theo.
"Đợi mình với, chúng ta cùng đi nhà ăn ăn cơm nhé.".