Tô Ý chớp mắt: “ là quen lắm, e rằng giúp , hơn nữa thích ."
Bạch Miêu Miêu cũng gật đầu đồng tình: “ , điều thể chứng minh.
Cậu nên từ bỏ sớm , để tránh tổn thương ."
Tần Như Vân tức giận đặt đũa xuống: “Hay lắm, ở tòa nhà giảng đường hai còn trêu , hóa các quen từ lâu ."
Nói xong, cô nhăn mặt, Tô Ý cảnh cáo: “Tô Ý, cô kết hôn , nên tránh xa ."
Lời dứt, Bạch Miêu Miêu lập tức phá lên.
Tô Ý và Lâm Thư Thư cũng khỏi ngạc nhiên.
Tần Như Vân đầy vẻ thắc mắc: “Các gì !"
"Không gì, ăn cơm thôi."
Suốt lúc bốn chuyện, Tào Mạn Lệ vẫn cơ hội chen .
Thậm chí cô còn hiểu họ đang gì, cũng chẳng tại họ .
Bị bỏ mặc một , cô khỏi sang Liễu Phương Lâm đối diện, cũng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn .
"Phương Lâm, chỉ lấy mỗi một cái bánh bao và một đĩa cải xào ? Như thế no ? Hơn nữa, ăn bánh bao gì bổ dưỡng cả."
Liễu Phương Lâm đột nhiên "quan tâm", liền lúng túng: “Mình ăn đủ , ở quê ăn thế là lắm ."
Bạch Miêu Miêu đang nhai thịt viên, thấy hiểu cảm thấy chột .
Không nhịn mà ngược với Tào Mạn Lệ: ệ: “Sao ăn cơm cũng ngậm miệng thế, ăn gì là quyền tự do của ."
Tào Mạn Lệ bĩu môi: “Mình chỉ quan tâm thôi mà."
Lâm Thư Thư vốn khẩu vị, thấy liền đổ nửa đĩa khoai tây của sang cho Liễu Phương Lâm: “Mình thật sự ăn hết, giúp ăn bớt ."
Tô Ý cũng thấy , nhưng sợ quan tâm quá mức sẽ khiến bạn Liễu khó xử.
Cô liền nhẹ để chuyển chủ đề: “Thói quen ăn uống mỗi nơi mỗi khác, nhà cũng thường ăn bánh bao buổi tối.
Trước đây khi ở Tây Bắc, chắc chắn là ngày nào cũng ăn đồ từ bột mì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-665.html.]
DTV
Mà , thấy ở bán màn thầu nhỉ?"
Liễu Phương Lâm cô đang giúp chuyện, liền cảm kích cô một cái.
"Ở hàng cuối cùng cửa sổ đó bán món từ bột mì."
Tô Ý nhẹ: “Mình , chúng cũng qua đó xem thử."
Bạch Miêu Miêu cũng động lòng: “Chắc mì tương đen nhỉ, thế tự dưng ăn mì."
Tào Mạn Lệ thấy một câu mà hai phản bác, khỏi chút bực bội trong lòng.
"Bạn học Tô, hôm qua bạn học Bạch và bạn học Lâm về ký túc xá đều mang về một hộp socola, là cô tặng, chỉ hai họ mà chúng nhỉ?"
Tô Ý gì, đặt đũa xuống cô một cái: “Cô nghĩ nhiều , socola là quà mang về từ nơi khác đó cho họ, lúc đó còn quen cô nữa."
Bạch Miêu Miêu cũng phụ họa: “ , hôm qua , đây là quà khai giảng, mỗi đều , cũng thấy mang gì cho chúng , quá đáng ?"
Tào Mạn Lệ nhếch mép: “Thì là , là hiểu lầm.
Giờ chúng quen , cơ hội thì nhớ đến chúng nhé."
Tô Ý định nuông chiều cô : “Được thôi, khai giảng chúng trao đổi nhé, đồng hồ Thượng Hải của các cô tệ, về nhà cô mang cho mỗi chúng một cái ."
Tào Mạn Lệ thấy đòi đồng hồ, lập tức cạn lời, nhăn mặt.
"Cô nghĩ gì thế, còn đòi đồng hồ nữa chứ!"
Bạch Miêu Miêu hừ một tiếng: “ , nghĩ gì thế, bỏ con bắt sói(*)", thấy là tay bắt giặc đấy!"
(*) Không bỏ con bắt sói: là một câu thành ngữ Trung Quốc.
Câu xuất phát từ việc săn bắn, khi thợ săn bắt sói, họ thể dùng trẻ con mồi nhử.
Ý nghĩa của câu là đạt mục tiêu lớn hoặc thứ gì đó giá trị thì chấp nhận đầu tư, hy sinh hoặc mạo hiểm một cái gì đó.
Trong ngữ cảnh đời thường, câu thường sử dụng để chỉ việc chịu bỏ , đầu tư, hoặc mạo hiểm nếu đạt thành công hoặc lợi ích lớn hơn.
Đây cũng là một cách nhấn mạnh tầm quan trọng của việc dám chấp nhận rủi ro để thể thu hoạch kết quả như mong .
Vừa dứt lời, mấy khác nhịn rộ lên.