lúc mấy đang tập trung ăn uống.
Tô Ý gọi đến bất ngờ đến nơi.
Vừa bước , liền thấy nhóm năm đang hăng hái ăn uống.
Cô tò mò Tạ Tiểu Quyên: “Chuyện gì đây?”
Tạ Tiểu Quyên nhún vai: “Em cũng , chị Miêu Miêu chỉ bảo chị qua đây, mấy họ hình như đến tụ tập, là cô họ Tần mời khách.”
Tô Ý gật đầu, đó về phía mấy .
Chưa kịp bước đến gần, thấy Tần Như Vân với bốn còn : “Sau nếu các ăn, năm chúng mỗi tuần ăn một để cải thiện bữa ăn thế nào?”
“ , chuyện tuyệt đối cho thứ sáu .”
Trong ký túc xá tổng cộng sáu , thứ sáu là ai thì là chuyện còn rõ hơn nữa.
Tô Ý đoán Tần Như Vân gì từ lâu.
cô còn hứng thú với những trò vặt giữa các cô gái thời học sinh nữa.
Kiếm tiền còn kịp, ai thời gian mà lập bè kéo cánh với cô .
DTV
Vì thế cô thản nhiên bước đến mặt Tần Như Vân: “Ôi, đều ở đây ?”
Trước đó Tần Như Vân đừng để cô chuyện , ngay giây tiếp theo thấy đến mặt .
Trên mặt nhất thời kịp phản ứng.
Cô Tô Ý một cách ngượng ngùng: “Không cô hôm nay rảnh ? Sao đột ngột đến thế?”
Tào Mạn Lệ ở bên cạnh lập tức kéo Tần Như Vân đang ở thế yếu, với vẻ mặt giải thích: “Xin nhé, Tô Ý, chúng nghĩ cô đến , nên gọi cô, hơn nữa chúng cũng ăn gần xong .”
Tô Ý mỉm : “ đến để ăn với các cô, các cô cứ ăn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-669.html.]
Nói xong, cô về phía quầy thu ngân.
“Tiểu Quyên, mang năm chai nước ngọt bàn , bảo là chị mời.”
Tạ Tiểu Quyên sững một chút: “Bọn họ ăn cơm mà gọi chị, chị còn tặng nước ngọt cho họ ?”
Tô Ý khẽ : “Nếu bọn họ mời chị, thì em còn mặt mũi nào mà lấy tiền nữa, thử xem là năm chai nước ngọt đắt hơn là giảm giá một chút đắt hơn?”
Tạ Tiểu Quyên lập tức hiểu , cầm năm chai nước ngọt qua.
Tần Như Vân thấy nước ngọt, lập tức kinh ngạc : “Chúng gọi nước ngọt .”
Tạ Tiểu Quyên giúp mở nắp chai: “Là bà chủ chúng mời, bà chủ các chị là cùng một phòng ký túc xá, là đầu đến nhà hàng ăn cơm, vốn nên mời các chị, nhưng vì bạn học Tần sẽ mời khách, nên chỉ mời uống nước ngọt thôi.”
Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ , đều ngơ ngác: “Bà chủ của các cô? Cùng ký túc xá với chúng ? Là ai?”
“Thì còn là ai nữa?” Bạch Miêu Miêu lúc nhịn : “Tô Ký Xuyên Thái và Tô Ý, các thử nghĩ kỹ xem.”
Tần Như Vân lập tức kinh ngạc: “Nhà hàng là của Tô Ý mở ? Sao thể thế ? Cô là sinh viên năm nhất ?”
Bạch Miêu Miêu khẩy một tiếng: “Ai quy định sinh viên thể mở nhà hàng ? Nhà hàng cũng mới mở năm nay.”
Tần Như Vân vẫn dám tin, Tô Ý qua cũng chỉ tầm tuổi bọn họ, thể mở một nhà hàng lớn như thế chứ.
Hơn nữa việc kinh doanh còn phát đạt như !
Tào Mạn Lệ thì bình tĩnh hơn một chút: “Bạch Miêu Miêu, nếu và Lâm Thư Thư đều , tại sớm cho chúng ?”
Bạch Miêu Miêu bĩu môi: “Chẳng lẽ thì ăn nữa ?”
Lâm Thư Thư cũng đồng ý: “Chúng cũng sợ các sẽ gánh nặng, đến lúc đó bạn học Tần nhất định sẽ sợ Tô Ý mời khách mà ngại dám đến đây mời khách, may mà Tô Ý đến muộn, chúng cũng ăn no, tiện thể uống chút nước ngọt Tô Ý tặng mà một chút.”
Tào Mạn Lệ mấy lời cho nghẹn họng, xung quanh một lượt, phát hiện nhà hàng còn cả tầng hai.
Đang giờ ăn, cả lầu lẫn lầu đều đông đúc, một chỗ nào nhộn nhịp.
Ngay cả bên ngoài lúc cũng xếp hàng dài..