Liễu Phương Lâm suy nghĩ suốt chặng đường, khi đến cổng trường, cô vẫn quyết định rõ ràng với Lâm Trạch Tây.
Thực Lâm Trạch Tây là mà cô khá ngưỡng mộ, sống tự do và phóng khoáng.
Lần đầu tiên trong đời cô gặp một sống động như , động lòng thì thể nào.
cô cũng hiểu rõ, hai họ là thể.
“Đồng chí Lâm, mấy ngày qua cảm ơn mời em ăn cơm, đưa em chơi, nhưng lẽ em sẽ tập trung việc thành học tập, thể ngoài nữa.”
Trong lòng Lâm Trạch Tây đang vui vẻ, dù bên ngoài tuyết rơi, nhưng trong lòng nắng ấm rực rỡ.
Đột nhiên Liễu Phương Lâm , ánh mắt sáng ngời lập tức tối sầm .
“Bạn học Liễu, điều gì khiến em gánh nặng ?”
Liễu Phương Lâm vội lắc đầu: “Không , , chính vì quá nên em mới phiền .
Có một chuyện em nghĩ nên rõ thì hơn.”
Lâm Trạch Tây vốn là khá mặt dày.
Những gì hiểu thì chắc chắn sẽ hỏi cho rõ ràng: “Bạn học Liễu, em vì quá , phiền , câu là khách sáo em thực sự nghĩ ?”
Liễu Phương Lâm thở dài nhẹ, nghĩ thầm rõ ràng cũng .
“Đồng chí Trạch Tây, thật lòng mà , điều kiện gia đình chúng chênh lệch lớn.
Anh lớn lên ở Bắc Kinh, điều kiện sung túc, em nghĩ nên tìm một môn đăng hộ đối, phù hợp với thì hơn.”
DTV
Liễu Phương Lâm vốn định vài điều về gia đình , nhưng cảm thấy thực sự khó mở lời.
Nói cũng chắc ai tin, nên thôi nữa.
Lâm Trạch Tây thấy cô ấp úng, mở miệng về điều kiện gia đình và môn đăng hộ đối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-699.html.]
Anh khỏi khổ: “Bạn học Liễu, bây giờ là thời đại nào , lâu lắm còn câu chuyện môn đăng hộ đối nữa .
Đối với , điều kiện gia đình chỉ là thứ yếu.
Không ai trong chúng thể chọn nơi sinh , nhưng thể chọn con đường của ."
“Giống như em, dù rõ em sinh trong cảnh nào, nhưng dù , em cũng đến Bắc Kinh, trường đại học nhất ở đây, điều đó giỏi .”
“Nếu thực sự xét về điều kiện, nghĩ tự ti là mới đúng.
Từ hồi nhỏ học hành tệ, lớn lên khiến lo lắng đủ điều.
Trong mắt , luôn là nên trò trống gì, lông ba lông bông đáng tin.”
Lâm Trạch Tây một nhiều, từng câu từng chữ đều chân thành.
Nói đến mức Liễu Phương Lâm cũng phần áy náy, một như nên cô tổn thương như thế, nhưng mà...
Lâm Trạch Tây thấy cô do dự, liền tiếp tục thuyết phục: “Bạn học Liễu, em ? Mấy ngày vô tình nên mới , hóa đây định sắp xếp cho một đối tượng xem mắt, cô gái đó chính là Tần Như Vân ở ký túc xá của các em.
May mà Tiểu Ý phát hiện và ngăn kịp thời.”
“Nếu dựa theo điều kiện và gia đình mà em , thì bọn xứng đôi ? em nghĩ và một như cô ở bên , hạnh phúc ?”
“Bạn học Liễu, em đừng tự đánh giá thấp bản , trong lòng , em hơn cô gấp ngàn .
Anh hy vọng em thể suy nghĩ , đừng vội từ chối .”
Tần Như Vân đang chuẩn ngoài dạo phố, đột nhiên hắt xì một cái: “Mình đắc tội với ai nữa ? Ai đang mắng ?”
Tần Như Vân khỏi nhà, bước đến cửa hàng sách thì lập tức sững .
Hôm nay, Tần Như Vân vui vẻ ngoài mua sắm, ai ngờ ngang qua hiệu sách, cô trong một cái, ngay lập tức cảm thấy m.á.u nóng dâng trào.
Chỉ thấy Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư bên kệ sách gần cửa sổ, mỗi cầm một quyển sách, chuyện với bằng giọng nhỏ nhẹ, .
Ánh mắt hai đầy tình cảm, kết hợp với khung cảnh tuyết rơi lất phất bên ngoài cửa sổ, tạo nên một cảnh tượng như trong phim..