Bạch Miêu Miêu ba đều , cũng tíu tít chạy xin phép giáo viên bộ môn của .
Mặc dù ban đầu đồng ý, nhưng khi cô nàng dẻo miệng năn nỉ và đảm bảo đủ điều, cuối cùng cũng nhận giấy phép nghỉ.
Nhóm bốn cuối cùng tụ họp đầy đủ.
Bên phía Liêu Chính Dân vì nghĩ nên để cho trẻ xông pha một chút, liền giao quyền trách nhiệm tham gia triển lãm cho Tô Ý.
Ông quyết định đến tham gia náo nhiệt nữa, chỉ âm thầm liên lạc với bên Dương Thành, nhờ họ bí mật giúp đỡ một chút, để tránh việc vì thấy mấy đứa trẻ còn trẻ mà ức h.i.ế.p chúng.
Ngoài bốn cô gái, Lâm Trạch Tây dĩ nhiên cũng cùng, những , còn đích lái xe, cùng với xe tải lớn của Giang Viễn và Lục Tử chở hàng mẫu theo.
Hơn nữa, họ còn hai ngày để đảm bảo gì sơ sót.
Ngày Tô Ý lên đường, Chu Cận Xuyên đặc biệt lái xe đưa ga tàu.
Trên đường , mặt mấy , Chu Cận Xuyên cũng tiện thể hiện gì.
Đợi đến khi ga tàu, mới nhân lúc ai để ý, kéo Tô Ý dặn dò một lượt.
"Đến nơi em nhất định chú ý an , mỗi tối sẽ ở nhà chờ em gọi điện."
"Nếu thực sự thể , cũng cùng em một chuyển."
Tô Ý thấy mặt mày đầy áy náy, kìm lên tiếng an ủi: “Được , còn bao nhiêu nhiệm vụ , thể mỗi em cũng theo , về về nhiều nhất chỉ mười ngày là em sẽ về thôi, cẩn thận kẻo lát nữa cho đấy."
Chu Cận Xuyên bất lực : “Biết , chú ý an ."
"Yên tâm." Tô Ý nháy mắt với : “Chuyện ở nhà giao cho lo liệu, ngoan ngoãn ở nhà chờ em về."
Chu Cận Xuyên khẽ đáp một tiếng, mắt chớp cô bước ga tàu.
Đợi đến khi kiểm vé xong lên sân ga, lúc Bạch Miêu Miêu mới nhịn rộ lên: “Các đoán xem, lúc Sư đoàn trưởng Chu còn đang ngoài cửa như tảng đá vọng phu đây ."
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-702.html.]
Nói xong trêu chọc Tô Ý: “Vừa thật sự nên đồng ý để đưa lên sân ga đấy."
Tô Ý , vui liếc cô một cái: “Cậu , chúng chỉ mang hai túi đồ ăn uống đường hành lý nặng nào cả, gọi gì chứ."
"Nhìn chứ nữa, thể thêm một lát là một lát, các !"
Nói xong, Lâm Thư Thư và Liễu Phương Lâm đều nhịn .
Tô Ý đỏ mặt, bộ định nhéo Bạch Miêu Miêu.
Mọi đến sân ga, định về phía toa giường mềm thì thấy gọi Tô Ý.
Mọi theo tiếng đó đầu , thì là Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ.
Bốn một cái, đều hiểu hai đến đây?
Bạch Miêu Miêu cảnh giác hai : “Hai đến đây gì?"
Tần Như Vân lạnh một tiếng: “Mấy thể , chúng thể ?"
Tào Mạn Lệ kéo tay Tần Như Vân, đó với bốn : “Là bác Tần dẫn chúng đến đây, bây giờ ông giám đốc ở một nhà máy kẹo, dẫn chúng học hỏi."
Tô Ý qua chuyện , chỉ là theo cô thì giám đốc gì cả.
" nhà máy kẹo mà các cô , giám đốc của họ là họ Vương ? Sao là họ Tần?"
Tần Như Vân chọc đúng chỗ đau: “Tô Ý, cô đừng quá đáng nếu tại nhà cô gây , bây giờ ba sa sút đến mức ?"
Tô Ý "ô" một tiếng: “Cô thì là !"
Nói xong liền gọi chuẩn lên tàu.
Ai ngờ Tào Mạn Lệ đột nhiên gọi , giọng điệu hoà nhã: “Dù chúng cũng từng ở chung ký túc xá, bây giờ thể gặp cùng một chuyến tàu cũng là duyên phận, lát nữa và Như Vân dọn dẹp xong sẽ qua tìm các cô chơi nhé?"
Bạch Miêu Miêu thấy dáng vẻ giả vờ đáng thương của Tào Mạn Lệ liền nhịn "ọe" một tiếng, lạnh lùng hừ: “Ai chơi với hai ?".