(*) Con châu chấu mùa thu: dùng để chỉ những hoặc vật mùa vụ, còn giá trị hoặc sức lực, thường chỉ tình trạng kém cỏi, bỏ rơi hoặc còn quan trọng.
Thấy Liễu Phương Lâm luôn dẫn dắt hai chuyện, ghi âm rõ ràng chi tiết, Lâm Trạch Tây khỏi cô khen ngợi: “Ghi âm lắm, bằng chứng ghi âm , chúng thể tìm cách đối phó với họ ."
Liễu Phương Lâm ngượng ngùng , về phía Tô Ý: “Tô Ý, định xử lý bản ghi âm thế nào?"
Tô Ý suy nghĩ một lúc, : “Mặc dù ghi âm, nhưng xét cho cùng đây chỉ là giai đoạn lên kế hoạch, cùng lắm chỉ là thành hiện thực.
Dù giao cho ban tổ chức triển lãm, ở tỉnh đảo và hai cũng thể phủ nhận.
Báo cảnh sát thì cùng lắm cũng chỉ là cảnh cáo thôi."
Bạch Miêu Miêu liền sốt sắng: “Đáng ghét, bây giờ?"
Tô Ý cô : “Cậu nghĩ Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ sợ nhất điều gì?"
Câu của cô khiến bắt đầu bàn luận.
"Sợ cái gì? Hai đó mặt dày như , dù mất mặt ở Dương Thành thì họ cũng cả, dù về Bắc Kinh thì cũng ."
" , trừ khi thể vạch trần bộ mặt thật của họ ở Bắc Kinh, nhưng cho dù thì cũng đe dọa họ."
"Mình nghĩ họ sợ nhất là mất cái danh sinh viên Thanh Bắc, khó khăn lắm mới đậu , hơn nữa khi ghi lớn, Tào Mạn Lệ sợ đến nỗi mấy ngày dám lộ diện."
Tô Ý gật đầu: “Vậy chúng giao bản ghi âm cho nhà trường, để nhà trường quyết định xử lý thế nào.
Ngoài việc , chúng còn báo cáo cả hai họ giúp đỡ nước Nghê Hồng nữa."
Liễu Phương Lâm đồng tình gật đầu: “Mình cũng nghĩ như là nhất, nếu , chúng ầm lên ở đây thì thật mất mặt cho trường và chuyên ngành của chúng !"
Sau khi bàn bạc xong, họ nhất trí sẽ báo cáo bằng chứng cho nhà trường.
Vừa bàn xong, điện thoại trong phòng Tô Ý liền reo lên.
Cô nhấc máy, đầu dây bên vang lên giọng của Tô Nhân: “Tiểu Ý, ba và thấy các con TV, việc bên đó thuận lợi ?"
Tô Ý chuyện phiếm với vài câu, đó bảo bà đưa điện thoại cho Liêu Chính Dân.
Chuyện con gián ngày hôm qua, quản lý Tống gọi điện để báo cáo với Liêu Chính Dân.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-715.html.]
Sau khi máy, Liêu Chính Dân hỏi chi tiết, khen ngợi Tô Ý .
Sau đó Tô Ý kể chuyện ghi âm, ý định chỉ là cảnh báo với ông , vì đây cũng là việc lớn liên quan đến công ty thực phẩm Tô Ký.
Liêu Chính Dân xong cũng vô cùng kinh ngạc, liền yêu cầu Tô Ý bật ghi âm qua điện thoại.
"Ba ghi hai đoạn ghi âm , ngày mai ba sẽ đến trường các con, gặp riêng lãnh đạo trường để hỏi họ xử lý thế nào!"
"Xong việc ở trường, ba sẽ ghé nhà máy kẹo tìm giám đốc Vương tiện thể hỏi xem nhà máy của họ thật sự đối đầu với ba !"
"Các con cần lo về chuyện , cứ yên tâm thành công việc ngày mai, sớm trở về!"
Mọi Liêu Chính Dân đích mặt, đều thở phào nhẹ nhõm.
Họ cũng 'mặc niệm' cho Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ một giây.
…..
Ngày hôm , cũng là ngày cuối cùng của triển lãm.
Sáng sớm, Giang Viễn và Lục Tử đỡ hết các thùng mì cốc và mì ly từ xe xuống quầy.
Sau đó hai họ vội vàng chở hàng mua trong hai ngày qua về Bắc Kinh .
Tô Ý và những còn cũng mang tinh thần việc chăm chỉ, đón nhận bao nhiêu đơn đặt hàng thì nhận bấy nhiêu, chuẩn cho ngày cuối cùng.
Nhìn quầy Tô Ký chất đầy mì, Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ khỏi .
"Để họ vui thêm chút nữa ! Dù Tô Ký cũng trụ lâu."
" , công ty tỉnh đảo họ mì ăn liền sớm hơn Tô Ký, kinh nghiệm cũng phong phú hơn.
Chỉ cần chúng giúp họ lấy công thức, họ chắc chắn sẽ vượt qua Tô Ký sớm thôi!"
Nhìn thấy hai liên tục về phía , Bạch Miêu Miêu khỏi trừng mắt họ, nhỏ giọng phàn nàn với Tô Ý.
"Cậu thấy ? Hai đắc ý như thể sắp hạ gục chúng ."
Tô Ý lắc đầu : “Để họ vui vẻ , dù cũng chẳng nhảy nhót bao lâu nữa."