Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục - Chương 718

Cập nhật lúc: 2025-04-14 10:32:43
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó giám đốc sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra: “Giám đốc, đúng là có chuyện đó, một người là con gái ông ấy, người kia là bạn học của cô ấy.

Ông ấy nói hai người họ giúp đỡ miễn phí, không cần thù lao, hơn nữa còn là sinh viên xuất sắc của khoa tiếng Anh.

Tôi nghĩ thế thì có thể tiết kiệm được một khoản phí phiên dịch, nên đã đồng ý.”

Giám đốc Vương buông tay, ngồi phịch xuống ghế, cả người rã rời.

“Xong rồi, cậu vì muốn tiết kiệm một khoản tiền phiên dịch mà làm mất luôn cả nhà máy của chúng ta!”

Liêu Chính Dân cũng không muốn tranh cãi thêm, sau khi xác nhận hai người không biết chuyện, ông ấy ho khan một tiếng rồi nói: “Giám đốc Vương, ông không cần phản ứng quá mạnh như vậy, chỉ cần không phải các ông xúi giục là được.

Chỉ có điều, cái người họ Tần đó...”

Chưa đợi Liêu Chính Dân nói xong, giám đốc Vương đã đứng bật dậy, vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Tổng giám đốc Liêu, ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.

Người họ Tần đó, sau khi về sẽ bị sa thải ngay lập tức, hơn nữa tôi đảm bảo ở Bắc Kinh không ai dám dùng ông ta nữa.”

Liêu Chính Dân mỉm cười nhàn nhạt, sau đó đứng dậy: “Nghe ông nói vậy là đủ rồi.”

Nói xong, ông ấy cầm máy ghi âm chuẩn bị rời đi.

Giám đốc Vương thở phào nhẹ nhõm, vội vã bước theo: “Tổng giám đốc Liêu, ở lại ăn bữa trưa đã, giờ cũng đến giờ rồi.”

Liêu Chính Dân quay đầu nhìn hai người: “Ông có lòng là được rồi, tôi không ăn đâu.

Sau này có việc cần đến kẹo, chúng ta sẽ liên hệ.”

Giám đốc Vương lập tức chuyển từ lo lắng sang vui mừng: “Được, được, vậy ông đi thong thả nhé, Tổng giám đốc Liêu.”

Sau khi Liêu Chính Dân rời đi, phó giám đốc vẫn chưa hết bàng hoàng: “Giám đốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giám đốc Vương sợ hãi kể lại tình hình vừa rồi.

Nghe xong, phó giám đốc cũng toát mồ hôi lạnh: “Mẹ kiếp, cái ông họ Tần đó, đợi ông ta về xem tôi xử lý ông ta thế nào!”

Lúc này, đồng chí Tần hoàn toàn không biết rằng ở Bắc Kinh đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Chỉ là hắt xì vài cái liên tiếp rồi lại tiếp tục vui vẻ khoe khoang với khách hàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-718.html.]

Ban đầu, ông ta nghĩ chuyển này chắc chắn sẽ vô ích.

Đang buồn bực vì không thể báo cáo kết quả khi trở về.

Không ngờ đến ngày cuối cùng của hội chợ, đột nhiên có rất nhiều khách hàng đến.

Hơn nữa, đều là đặt hàng trực tiếp.

Ba Tần Như Vân cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác nhận đơn hàng đến mỏi tay.

Tần Như Vân cũng vui mừng, cười tươi rói, hăng hái giúp đỡ công việc.

Tào Mạn Lê thấy vậy, liền lên tiếng khen ngợi: “Chú Tần giỏi quá, lần này về chắc chắn ít nhất sẽ được thăng chức phó giám đốc!”

Ba Tần Như Vân ngoài miệng thì khiển trách, nhưng trong lòng đã vui như mở hội.

Lần này phó giám đốc đột ngột có việc không thể đến, đúng là ông trời cố tình cho ông ta cơ hội.

Biết đâu, khi về thật sự có thể thăng chức.

“Mạn Lệ, cái con bé này có miệng lưỡi thật ngọt! Mấy ngày nay theo chú cũng vất vả rồi, tối nay chúng ta đi ăn mùng một bữa cho thỏa đáng.”

DTV

Tần Như Vân thấy ba vui, liền đề xuất ý kiến của mình: “Ba, mấy hôm trước con có thấy một chiếc váy rất đẹp trong trung tâm thương mại, con muốn mua nó trước khi về, không thì chuyến đi này thật vô ích.”

Ba của Tần Như Vân rộng rãi móc từ túi ra vài tờ tiền: “Đi mua đi, tiện thể mua cho Mạn Lệ một chiếc nữa.

Khi về, ba sẽ xin với giám đốc trả tiền công cho hai đứa, coi như tạm ứng trước cho hai đứa.”

Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ nhìn nhau, cả hai đều hí ha hí hửng.

…..

Sau khi hội chợ kết thúc, Tô Ý cùng mọi người trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Sau bữa tối, Lâm Trạch Tây thu dọn đồ đạc chuẩn bị lái xe về Bắc Kinh trong đêm.

Mấy ngày qua, số đơn hàng mà họ nhận được nhiều hơn dự kiến, anh cần nhanh chóng trở về sớm để tổ chức sản xuất và điều phối hậu cần.

Tô Ý không yên tâm để anh lái xe một mình vào ban đêm, nên đề nghị đi cùng anh.

Lâm Trạch Tây nhìn Tô Ý: “Thôi, họ đều là lần đầu tiên đi xa, em ở lại thì anh mới yên tâm.”

Loading...