Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục - Chương 783

Cập nhật lúc: 2025-04-15 10:24:31
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Ý vừa quay người định đi tìm Bạch Miêu Miêu và Lâm Trạch Tây, ai ngờ vừa đi được vài bước đã gặp ông nội Chu và Chu Hoàng Nghĩa cũng đến tham dự đại hội.

Trước đây, để tránh hiềm nghi nên Chu Cận Xuyên rất ít khi công khai nhắc đến hai người khi ở trong quân đội.

Nhiều người không biết mối quan hệ giữa ba người.

Hơn nữa, hôm nay có rất nhiều người đến từ các quân khu khác.

Tô Ý do dự không biết có nên chào hỏi hay giả vờ không quen biết.

Nghĩ một lúc, cô quyết định gật đầu chào hai người rồi nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.

Ai ngờ, cô còn chưa kịp đến gần thì ông nội Chu đã gọi: "Tiểu Ý, lại đây."

Tô Ý giật mình, vội vàng bước tới.

Chưa đợi cô lên tiếng, ông nội Chu đã cười tủm tỉm, kéo tay cô đi: "Đi, hôm nay khó khăn lắm cháu mới đến, ông dẫn cháu đi giới thiệu với mấy vị trưởng bối."

Tô Ý: Ông nội mới là người có trình xã giao đỉnh nhất nhà.

Ông nội Chu và Chu Hoằng Nghĩa vừa đến, mọi người đều đứng dậy chào hỏi.

Tô Ý luôn mỉm cười, thỉnh thoảng gật đầu.

Đến khi ba người đi đến phía trước, ông nội Chu mới giới thiệu: "Đây là thủ trưởng Triệu, cháu phải gọi là bác Triệu."

Tô Ý cười gật đầu: "Vừa nãy Cận Xuyên đã dẫn cháu đến chào bác rồi ạ."

Ông nội Chu cười nói "vậy à", rồi tiếp tục giới thiệu.

Càng đi lên phía trên, chức vụ càng cao.

Tô Ý bắt đầu toát mồ hôi.

Cô quay đầu lại muốn nhìn Chu Cận Xuyên, mới phát hiện ra ông nội Chu đã "bỏ quên" anh, hoặc là cố tình không dẫn anh theo.

Chu Cận Xuyên bất lực cười, dùng ánh mắt cổ vũ cô.

Ông nội Chu giới thiệu Tô Ý xong thì cười với mọi người: "Đây là cháu dâu của tôi, mọi người cứ gọi là Tiểu Tô."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-783.html.]

Mọi người đều rất nể mặt: "Thảo nào vừa nãy nhìn quen quen, hóa ra là cháu dâu của ông Chu.”

Tô Ý: ???

“Đây là đồng chí của xưởng thực phẩm Tô Ký đã vào núi cứu hộ lần trước phải không? Không ngờ đồng chí Tiểu Tô còn trẻ như vậy mà đã làm chủ một xưởng thực phẩm rồi."

Ông nội Chu cười gật đầu.

Miệng thì trách móc, nhưng trong lòng lại rất vui.

"Đứa nhỏ này gan dạ lắm, chúng tôi đã sắp xếp cho nó theo đoàn xe hậu cần ở phía sau, ai ngờ nó lại đòi chạy ra tiền tuyến giúp đỡ cứu người, vận chuyển hàng cứu trợ, cũng coi như là vô tình thành công."

"Tiểu Tô còn trẻ như thế, làm sao có thể quản lý một xưởng thực phẩm lớn như vậy được, là thông gia muốn rèn luyện cho con bé nên mới giao xưởng cho nó, nhưng mấy loại mì ăn liền đó đều là ý tưởng của con bé, hương vị, bao bì...

đều do nó tự mình nghĩ ra.

Con bé này là người có tài kinh doanh, biết làm sao được?"

DTV

Tô Ý: “..."

Có thể thấy, đây là lần hiếm hoi ông nội Chu khoe khoang trước mặt mọi người.

Mọi người cũng rất nể mặt.

Chỉ có người ngồi cạnh ông nội Chu, ông cụ Lưu là không nhịn được lên tiếng: "Nhà họ Chu các ông cũng đâu phải nghèo đến mức ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, sao cứ bắt một cô gái trẻ suốt ngày bôn ba làm ăn kiếm tiền như vậy? Cứ như vậy, đến lúc nhắm mắt xuôi tay thì ông có bế được chắt không?"

Tô Ý thầm giật mình, cảm giác ông cụ này có vẻ như không ưa gì ông nội Chu.

Hoặc là, vì quan hệ quá tốt nên mới hay "dìm hàng" nhau.

Biết ông nội Chu sợ nhất là bị người khác nói gì, nên ông cụ Lưu cố tình chọc vào chỗ đau của ông.

Quả nhiên, ông nội Chu nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: "Ông biết cái gì, cháu dâu tôi còn đang đi học đại học, là sinh viên năm hai của Đại học Thanh Hoa, tôi còn chưa sốt ruột thì ông vội cái gì?"

"Hơn nữa, từ khi uống thuốc Bắc mà cháu dâu tôi kê cho, bệnh cũ của tôi đã không còn tái phát nữa, một bữa tôi ăn được hai bát cơm, ông làm được không?"

"Thay vì lo lắng cho tôi bao giờ có chắt, chi bằng ông mau mau giục thằng cháu đích tôn nhà ông đi, bao giờ thì tìm được đối tượng để dẫn về cho chúng ta xem mặt?"

Ông cụ Lưu: “…”.

Loading...