Chu Cận Xuyên cũng đồng tình nói: “Đúng vậy, trước mắt bọn họ chỉ tới thử, phải xem xem tiếp theo bọn họ muốn làm gì rồi chúng ta mới tính tiếp.”
Ông Chu đã chinh chiến trên chiến trường từ những năm đầu, tuy bây giờ già rồi nhưng tính tình vẫn còn rất hùng hổ, sao chịu được cơn tức này.
Nhưng nghĩ lại cũng tốt, nên để người i trẻ tuổi rèn luyện nhiều hơn.
Không thể chuyện gì cũng ra tay giúp đỡ bọn họ, chuyện gì buông tay được cứ buông tay.
Cứ để bọn nhỏ lăn lộn trước đã!
“Các cháu cứ yên tâm ứng phó, nếu không ứng phó được thì nói với ông!”
“Vâng, cảm ơn ông nội ạ!”
…..
Buổi tối nằm trên giường, Tô Ý lại ngẫm nghĩ về chuyện xảy ra hôm nay.
Chỉ mới có mấy người bọn họ biết về kỹ thuật mới nhất của viên nang trong xưởng sản xuất thuốc, mọi tài liệu cũng được khóa ở tủ sắt trong phòng thí nghiệm.
Nếu bọn họ muốn trộm, chẳng lẽ định cướp? Hoặc là vu oan?
Tô Ý không biết tiếp theo bọn họ sẽ làm gì, chỉ đành ngồi chờ động tĩnh.
Nafo ngờ đối phương nghỉ liên tục hai ba ngày.
Vào lúc Tô Ý tưởng người đã đi rồi, ba người kia lại đột nhiên tới xưởng sản xuất thuốc.
Nghe thấy bảo vệ canh cửa gọi điện thoại tới, Tô Ý cũng bị dọa sợ.
Cô đang định ra ngoài nghênh chiến xem xem rốt cuộc bọn họ còn có chiêu gì.
Nào ngờ vừa ra khỏi cửa, ba người đã ôm hoa tới xin lỗi.
“Cô Tô, chuyện lần trước là do chúng tôi chưa biết rõ, thật xin lỗi!”
“Hôm nay chúng tôi tới đây là để đặc biệt xin lỗi mọi người, nhân tiện cũng hy vọng có thể chào hỏi quý xưởng!”
Tô Ý liếc mắt nhìn ba người, bình thản cong môi cười: “Các người tới xin lỗi còn mang theo luật sự sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-828.html.]
Mike thoáng ngẩn người, sau đó cười ha hả nói: “George không chỉ là luật sư của công ty chúng tôi mà còn là bạn của chúng tôi, chỉ cùng tới đây mà thôi.”
Tô Ý gật đầu, vừa cười vừa vẫy tay với công nhân cầm camera: “Vừa hay giúp mấy người chúng tôi chụp ảnh lưu niệm ở cửa đi, hiếm khi có khách quý tới xưởng sản xuất thuốc của chúng tôi!”
Vừa nghe nói phải chụp ảnh, sắc mặt ba người thoáng thay đổi.
DTV
Nhưng còn chưa đợi bọn họ từ chối, công nhân cầm camera đã chụp một tấm ảnh.
Không chỉ tới nhà xưởng mà còn ôm theo hoa, có bức ảnh này, sau này xem bọn họ làm sao nói hươu nói vượn với truyền thông?
Mike trợn tròn mắt, quay đầu nhìn thoáng qua Michelle: “Không phải cậu nói người nước Hoa không có camera tư nhân sao?”
Michelle khẩn trương nhỏ giọng nói thầm một câu: “Tài liệu tôi nghe được đúng là vậy.”
“Được rồi, vào trước rồi nói sau!”
Chụp ảnh xong, Tô Ý nhiệt tình dẫn ba người vào trong phòng họp.
Trong phòng họp vốn đã có máy quay phim.
Mấy người vừa vào cửa, chàng trai vừa mới chụp ảnh kia lập tức mở máy quay phim lên.
Mike thấy vậy rất khó chịu, bèn chất vấn Tô Ý: “Cô Tô đây có ý gì? Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của người nước Hoa các người sao?"
Tô Ý thản nhiên mỉm cười: “Hết cách, dù sao bây giờ chúng tôi cũng đang bị nghi ngờ, còn bị bôi nhọ, vẫn nên cẩn thận chút.
Như vậy vừa tốt với ông mà cũng vừa tốt với chúng tôi.”
Ba người bất đắc dĩ nhún vai.
Mới vừa ngồi xuống trò chuyện chưa được hai câu đã yêu cầu được gặp nhân viên kỹ thuật.
“Tôi nghe nói trong xưởng các cô có hai nhân viên kỹ thuật cốt lõi, một vị họ Ôn, một vị họ Duẩn, không biết có thể gặp một lần không?”
Tô Ý không chút do dự cầm điện thoại lên kêu hai người kia tới.
Nhìn thấy hai người, thái độ ấm áp của ba người ban nãy lập tức chuyển biến 180 độ, hệt như lần trước hất nước bẩn lên người Tô Ý.
“Anh Ôn, anh Duẩn, nghe nói lúc trước hai anh có từng làm việc ở một xưởng sản xuất thuốc của chúng tôi, chúng tôi nghi ngờ hai anh có tham khảo công nghệ và thiết bị sản xuất của xưởng sản xuất thuốc chúng tôi lúc trước, đây là bảo mật nghiêm ngặt.”
Chus Duẩn cười khúc khích: “Các người đùa gì vậy? Chưa nói tới việc thiết bị sản xuất của chúng tôi bây giờ hoàn toàn khác với thuốc Tây, hơn nữa thiết bị của chúng tôi cũng không phải do hai người chúng tôi thiết kế ra.”