Khi chuẩn bị xong nước ấm, anh gọi Tô Ý vào tắm, rồi ra ngoài trông con.
Tô Ý cuối cùng cũng đợi được khoảnh khắc này, không nói một lời, cô cầm đồ để thay rồi đi thẳng vào nhà gỗ nhỏ.
Khi cô đặt chân vào thùng tắm, ngâm thân mình trong nước, cô cảm thấy cả các lỗ chân lông cũng cảm thấy thư thái vô cùng.
Tô Ý ngâm mình một lát, rồi nhận ra nước bắt đầu thay đổi màu, cơ thể như đang thải ra một lớp bùn đen.
Trước đây, cô chỉ thấy hiện tượng này khi Chu Cận Xuyên bị thương, nhưng lần này không nghiêm trọng như vậy.
Sau khi lớp bùn đen được thải ra, cơ thể cô trở nên nhẹ nhõm hẳn, rõ ràng là cơ thể đang thải độc chứ không phải có vấn đề gì.
Khi ngâm mình trong thùng nước thứ hai, nước không còn đổi màu nữa.
Nhưng cô có thể cảm nhận được cơ thể mình rõ ràng đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, vết thương dường như cũng đang nhanh chóng lành lại.
Tô Ý rất vui với sự thay đổi này, sau khi tắm xong, cô cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài đều trở nên khoan khoái, nhẹ nhàng hơn hẳn.
Khi cô mặc quần áo và bước ra ngoài, Chu Cận Xuyên đã chuẩn bị sẵn máy sấy tóc và khăn.
Anh nhanh chóng lau khô tóc cho cô, rồi dẫn cô vào phòng tắm để sấy tóc cho khô hoàn toàn.
"Con lúc nãy có quấy khóc không?"
"Không, chúng vẫn ngủ suốt.
Em tắm rửa xong cảm thấy thế nào rồi?"
"Cảm giác đã lắm, anh nhớ giữ bí mật nhé, đừng nói cho mẹ biết, kẻo bà ấy lại lải nhà lải nhải."
Chu Cận Xuyên nhìn vào gương, thấy làn da của Tô Ý sau khi tắm trở nên mịn màng, sáng hồng không kìm được mà hôn lên má cô một cái, rồi bế cô vào phòng ngủ.
"Tắm xong rồi thì ngủ một giấc thật ngon, đêm nay có anh lo rồi."
Tô Ý gật đầu nói: "Anh cũng tranh thủ ngủ sớm, con không quấy khóc thì nghỉ ngơi chút đi."
Chu Cận Xuyên đồng ý, rồi leo lên giường ôm cô ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-874.html.]
Sau một tuần làm ba, dù rất bận rộn nhưng anh cũng phải trở về đơn vị vì công việc không thể chậm trễ.
Cũng may vì ở nhà có người hỗ trợ, ban ngày anh vắng mặt cũng không sao.
DTV
Anh chỉ cần về sớm mỗi tối là được.
Sau một tháng ở nhà mẹ đẻ, Tô Ý cuối cùng cũng qua tháng cữ, hai vợ chồng cùng mang con về nhà của Chu Cận Xuyên.
Tưởng rằng sau tháng cữ, không còn ai quản lý chặt chẽ nữa, cô sẽ được trở lại sinh hoạt bình thường.
Ai ngờ, không biết từ đâu, Triệu Lam nghe nói phụ nữ sinh đôi phải ở hai tháng cữ mới đủ.
Vì vậy bà ấy giữ Tô Ý lại thêm một tháng nữa.
Cũng may tình trạng sức khỏe của Tô Ý rất tốt, nên cô không bị cấm đoán nghiêm ngặt việc tắm rửa gội đầu.
Cứ như vậy, mỗi ngày cô chỉ cần ăn, ngủ, chơi đùa với con.
Mỗi khi tan học, việc đầu tiên của Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn là rửa tay rồi chạy lên lầu xem em trai em gái.
Mỗi lần như thế, Chu Cận Xuyên cũng từ đơn vị vội vã về nhà, sau khi anh thay đồ xong, hai đứa trẻ mới chịu rời phòng đi làm bài tập.
Ban ngày, Tô Nhân cũng thường xuyên sang nhà trò chuyện với Tô Ý, nên những ngày này của cô không hề buồn chán.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến năm 1986.
Dù mới chỉ cuối tháng Tám, nhưng tiết trời ở Bắc Kinh đã chớm vào thu.
Đây là thời điểm dễ chịu nhất trong năm, trời cao trong xanh, mát mẻ, không lạnh cũng chẳng nóng, lại không có phấn hoa bay lất phất như mùa xuân.
Trong suốt một năm qua, Chu Cận Xuyên và Tô Ý từ bậc làm ba mẹ non trẻ đã trở thành những ông ba bà mẹ lão luyện, giàu kinh nghiệm.
Hai đứa trẻ được nuôi dưỡng cẩn thận, mũm mĩm dễ thương vô cùng.
Từ khi trong nhà có thêm hai đứa nhỏ, ông Chu vốn quen ra ngoài đánh cờ, dạo chơi mỗi ngày cũng không ra ngoài nữa, chỉ quanh quẩn trong sân nhà vui đùa với các cháu.
Bây giờ trời đã mát mẻ hơn, hai đứa trẻ cũng lớn hơn, nên ông bắt đầu cùng Chu Hoằng Nghĩa và Triệu Lam đưa các cháu ra ngoài đạo chơi mỗi chiều.