Mỗi khi hai đứa trẻ xuất hiện, các cụ già trong khu đều khỏi trầm trồ, ngưỡng mộ.
Xe đẩy của hai bé là kiểu mới nhất, do Liêu Chính Dân gửi từ Hồng Kông về.
Nhà họ Chu hai chiếc, bên nhà họ Tô cũng hai chiếc.
Liêu Chính Dân và Tô Nhân thường đón ba con Tô Ý về bên ngoại ở một thời gian.
Mỗi khi về, hai đứa nhỏ đều trở thành cục cưng của cả nhà, ai cũng tranh bồng bế.
Nhìn hai đứa trẻ sắp tròn một tuổi, cả hai bên gia đình quyết định tổ chức một buổi tiệc lớn tại sân nhà họ Chu.
Ngoài , Triệu Lam chỉ mời vài bạn bè và họ hàng thiết, mời nhiều để tránh mệt cho cả lớn lẫn con trẻ.
Vì buổi tiệc đầy tuổi , Triệu Lam chuẩn từ lâu.
Bà và Chu Cận Xuyên tự tay trang trí sân và phòng khách bằng bong bóng và hoa tươi, tạo nên gian ấm áp và đậm chất trẻ thơ.
Vào ngày diễn bữa tiệc, từ sáng sớm, Tô Ý dậy rửa mặt, trang điểm và chọn trang phục.
Bình thường do cho con b.ú và ít ngoài, cô hiếm khi trang điểm, nhưng hôm nay là dịp đặc biệt nên chưng diện một chút.
Sau khi khó khăn lắm mới trang điểm một lớp nhẹ nhàng, cô bối rối nên mặc gì.
Chu Cận Xuyên thấy cô cứ mãi tủ quần áo, liền để hai con xuống, bước tới hỏi: “Sao thế? Không tìm bộ nào ưng ý ?”
Tô Ý cúi xuống , buồn bã : “Anh xem, bây giờ vóc dáng em đổi hết , nhiều bộ đồ đây còn nữa.”
Chu Cận Xuyên thấy cô buồn liền an ủi: “Em đổi gì , tay chân vẫn thon thả, chỉ là thêm chút đẫy đà thôi.
Khi nào cai sữa cho con, thứ sẽ trở bình thường ngay.”
Nói , Chu Cận Xuyên bắt đầu “nhà thiết kế” cho cô, chọn từng bộ một.
“Anh thấy chiếc váy đỏ chấm bi hợp với em đấy!”
Tô Ý liếc chiếc váy phần n.g.ự.c rộng: “Có hở quá ?”
Chu Cận Xuyên lấy thêm một chiếc khăn quàng: “Đeo thêm chiếc khăn là , thể đồ trang sức nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-875.html.]
Tô Ý nửa tin nửa ngờ mặc thử chiếc váy và đeo khăn.
Nhìn gương cô thừa nhận rằng mắt thẩm mỹ của Chu Cận Xuyên ngày càng .
Sau khi xong quần áo, Tô Ý nhanh chóng tết một b.í.m tóc bên vai, đó sang Chu Cận Xuyên và các con: “Thế nào?”
Chu Cận Xuyên đặt con xuống bước tới: “Rất , em đeo thêm băng đô nữa , lát nữa sẽ chụp nhiều ảnh cho ba con.
Đừng quên mang đôi giày cao gót mà em thích nhất nữa.”
“Ở nhà mà mang giày cao gót á? Bé con tiện .”
“Không , em giày cao gót trông mà.
Con thì cứ để bế.”
Dường như hai đứa nhỏ thấy ba chuyện bế, chúng bò khỏi giường, giơ hai tay đòi bế.
Hiện tại hai đứa nhỏ đang tập , dù vững nhưng cũng thể vịn đồ vật để quanh nhà.
Mới tròn một tuổi, An An tỏ lanh lợi hơn hẳn so với các bạn cùng trang lứa, ba chuyện cái gì mà ôm với chẳng ôm.
Con bé là đầu tiên vịn ghế sô pha bước tập tễnh đến chỗ hai : “Mẹ—”
"Ba-Be con-"
Tô Ý , thấy con tới bên cạnh , liền mỉm : “Bế chứ, lát nữa ba sẽ bế con, giờ An An đồ nhé?”
Rồi cô sang vỗ tay gọi Thần Thần: “An An tới , Thần Thần cũng đây nào!”
Thần Thần tính tình phần nhút nhát hơn, lúc đang bám chặt mép giường, dám nhúc nhích.
khi thấy gọi, thằng bé cũng lấy can đảm, bám theo giường và bàn mà tới.
DTV
Tô Ý mở rộng vòng tay ôm con: “Thần Thần, gọi ba nào.”
Thần Thần nhoẻn miệng , vui vẻ gọi: “Mẹ...”
"Ba- Be con-"
Thấy hai đứa nhỏ hôm nay lúc thức dậy ngoan ngoãn như , hề mè nheo, Chu Cận Xuyên và Tô Ý vui mừng vô cùng, liền nhanh chóng cho chúng bộ đồ mới chuẩn sẵn.