Tiểu Vũ và Noãn Noãn cũng kìm sự phấn khích, chạy quanh khắp sân, chạy trong nhà xem xét.
“Thím ơi, con còn nhớ nơi , nó y hệt như hồi chúng ở.”
Tô Ý cũng xúc động quanh, cảm giác quen thuộc vô cùng.
Chưa kịp đặt hành lý xuống để dọn dẹp, chị Diêu và chị Trịnh ở nhà bên vội vã chạy qua.
“Từ xa thấy bên tiếng động, bọn chị cứ nghĩ mới chuyển đến, ngờ là về!”
“Cách đây vài ngày đoàn trưởng Lục sẽ về, bọn chị còn tưởng đùa, ngờ là thật!”
“Thật tuyệt, cuối cùng về, bao nhiêu năm gặp!”
Chị Trịnh và chị Diêu kéo Tô Ý ngoài, ngừng hỏi han, sang Tiểu Vũ và Noãn Noãn.
Khi xưa, hai đứa nhỏ cũng các cô chăm sóc, từ khi ba bọn trẻ gặp chuyện, các cô luôn hết mực giúp đỡ.
Tình cảm dành cho hai đứa nhỏ luôn sâu đậm, giờ lâu gặp, các cô cũng chút bùi ngùi.
“Bắc Kinh quả là nơi ở , xem hai đứa nhỏ giờ lớn thế nào , xinh xắn quá!”
“ , còn trắng trẻo hơn cả hai đứa nhóc nhà chị, là thấy ngoan ngoãn !”
Nghe nhắc đến bạn cũ, Tiểu Vũ và Noãn Noãn yên, chỉ chạy ngoài tìm các bạn để chơi.
Tô Ý thấy , liền lấy kẹo và sô-cô-la mà hai đứa chuẩn sẵn, còn cả xúc xích: “Đi , mang theo mấy thứ chia cho các bạn cùng ăn nhé!”
“Vâng ạ!”
Hai đứa nhỏ đáp một tiếng, ôm đồ chạy ngoài.
Chị Trịnh và chị Diêu vốn ngoài, liền giúp Tô Ý dọn dẹp, hỏi thăm về tình hình gần đây của cô.
Khi thấy Tô Ý lấy ảnh chụp , hai đều hứng thú lật xem.
“Nghe em sinh đôi long phượng ngờ hai đứa nhỏ xinh xắn như , y như em bé trong tranh Tết!”
“ là phúc phần của đoàn trưởng Chu, chắc là mơ cũng tỉnh mất.”
“Ôi chao, giờ còn là đoàn trưởng nữa , sắp thăng chức nữa đấy!”
Tô Ý gật đầu đáp lời, ba trò chuyện một lát, các cô cũng phiền quá lâu, hẹn dịp khác rảnh sẽ tụ họp, để thời gian cho Tô Ý và Chu Cận Xuyên sắp xếp hành lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-891.html.]
Khi về, trong nhà chỉ còn hai .
Tô Ý lúc mới thời gian kỹ xung quanh, kéo tay Chu Cận Xuyên đạo một vòng trong nhà.
“Thật tuyệt, vẫn giống hệt như trong trí nhớ của em, bao nhiêu năm mà chẳng đổi gì.”
“ , đơn vị thật sự chẳng đổi nhiều, vẫn là những khuôn mặt quen thuộc, chẳng trách lão Lục điều về Bắc Kinh.”
Tô Ý mỉm : “Sao? Anh hối hận vì điều về đó ?”
“Không , chỉ là khi trở đây, kìm nhớ những ngày chúng mới hẹn hò, và cả khi mới đến đây huấn luyện.
Nơi chứa đầy kỷ niệm của chúng , chẳng nơi nào khác thể sánh bằng.”
Tô Ý tựa đầu vai , gật đầu : “ .”
là nơi quá nhiều kỷ niệm , gì thể thế .
Đang chìm đắm trong những hồi tưởng bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rộn rã.
Tô Ý liền giật dậy.
“Có đến ?”
Vừa mở cửa, quả nhiên là nhiều đến.
Toàn những gương mặt quen thuộc, tin hai trở về, đều đến chào hỏi.
“Chúng cứ tưởng đoàn trưởng Chu và đồng chí Tô mang theo cả cặp long phượng về nữa chứ? Sao mang bọn trẻ theo?”
Tô Ý giải thích: “Bọn trẻ còn nhỏ, đường xa tiện, nhưng chúng mang bánh kẹo mời đó.”
Nói xong Tô Ý liền nhờ Chu Cận Xuyên mang bàn sân.
Cô cũng lấy bánh kẹo và quà từ Bắc Kinh chia cho .
Mọi cùng trò chuyện vui vẻ trong sân hồi lâu, đó mới lượt về.
Trước khi rời , còn rủ hai đến nhà dùng bữa tối.
Trước sự nhiệt tình của , Tô Ý chỉ từ chối: “Lâu lắm chúng ăn ở nhà ăn của đơn vị, về đây là ghé qua đó đầu tiên.
DTV
Tối nay, chúng ăn ở nhà ăn thôi.”