Bình thường ở nhà chạy khắp nơi cũng đã đành, giờ đến trường mẫu giáo, cái miệng nhỏ cứ líu lo không ngừng.
Hiện tại đang ở độ tuổi muốn thể hiện mạnh mẽ, tuy có hơi làm mọi người lo lắng, nhưng cũng mang lại niềm vui lớn cho cả nhà.
DTV
Đặc biệt là cái miệng nhỏ của con bé, ngọt hơn cả kẹo, lời nói ra khiến ai nghe cũng cảm thấy vui.
Không biết năm nay là do ảnh hưởng của anh trai Tiểu Vũ đang ôn thi vào trường quân đội, hay do ở nhà thường xuyên nghe Chu Cận Xuyên và ông nội trò chuyện, mà An An đột nhiên thích các loại s.ú.n.g đồ chơi.
Đến cả các chức vụ lớn nhỏ trong quân đội và các hạng mục huấn luyện, con bé cũng có thể nói vanh vách.
Từ khi hai đứa trẻ tròn hai tuổi, gia đình nhà họ Tô và họ Chu đã bàn bạc, mỗi năm hai nhà sẽ luân phiên tổ chức sinh nhật.
Năm nay vừa hay sinh nhật tổ chức ở nhà họ Tô.
Dù thời gian qua Liêu Chính Dân và Tô Nhân cùng đến Thượng Hải, bận rộn với việc phát triển Giang Đông nên chưa về được, nhưng biết sắp đến sinh nhật của hai đứa trẻ, cả hai vẫn về sớm.
Không những thế, họ còn mang những món đồ chơi mới nhất từ Thượng Hải về cho hai đứa trẻ.
Đến ngày tổ chức sinh nhật, từ sáng sớm, Thần Thần và An An khi ăn cơm đã cố tình để bụng lại, thấy Tô Ý ăn xong liền lập tức chạy đến lấy khăn giấy, giúp mang túi xách, chỉ để được đến nhà ông bà ngoại sớm một chút, sớm được nhận quà từ Thượng Hải.
Tô Ý nhìn là biết ngay tâm tư của hai đứa: “Đợi chút nữa, cụ và ông bà nội còn chưa ăn xong mà.”
Triệu Lam thấy hai đứa nhỏ nóng lòng, không nhịn được mềm lòng nói: “Hai con cứ dẫn hai đứa nó qua trước, mẹ và mọi người dọn dẹp xong sẽ đến sau.”
“Mẹ, cứ cùng đi đi!”
Ông Chu nay đã lớn tuổi, dù sức khỏe so với người cùng lứa đã là rất tốt, nhưng tuổi tác vẫn hiện rō.
Hiện giờ không đi xa được, bình thường ra ngoài đều phải ngồi xe lăn.
Chu Hoằng Nghĩa thấy vậy liền phất tay: “Không sao, các con đi trước, ba chúng ta lát nữa đẩy xe đi bộ thong thả tới sau.”
Thấy hai người cố chấp, Tô Ý đành đứng lên, đơn giản thu dọn đồ rồi dẫn hai đứa trẻ ra ngoài.
Chu Cận Xuyên lập tức gọi Tiểu Vũ và Noãn Noãn cùng đi theo.
Sáu người lũ lượt rời khỏi nhà lớn, đi về nhà họ Tô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-898.html.]
Thần Thần và An An chạy trước, Tô Ý đang mang giày cao gót nên không thể đuổi kịp.
May mà có Tiểu Vũ và Noãn Noãn, chỉ thấy hai người chạy nhanh đuổi theo, mỗi người kéo một đứa, dẫn chúng đi bên vệ đường.
Chu Cận Xuyên thấy vậy liền lặng lẽ nắm tay Tô Ý: “Đi từ từ thôi, chúng ta không vội, để bọn trẻ đi trước.”
Tô Ý mỉm cười, quay đầu nhìn anh, cố ý trêu ghẹo: “Vâng nghe theo sắp xếp của thủ trưởng Chu.”
Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ cười, nắm tay cô: “Không không, ở nhà vợ là lớn nhất.”
Nói rồi, anh cung kính cầm lấy túi xách từ tay Tô Ý.
“Cũng biết tự giác đấy nhỉ.”
“Tất nhiên rồi, sau này nếu anh không làm ăn được nữa, anh sẽ làm trợ lý riêng cho em, đảm bảo khiến em hài lòng!”
“Thôi đừng, em nào dám.”
Hai người nói cười, chẳng mấy chốc đã đến sân nhỏ nhà họ Tô.
Vừa vào cửa, chưa vào đến nhà, đã nghe thấy giọng An An trong trẻo vang lên từ phòng khách: “Bà ngoại, chẳng phải con đã nói qua điện thoại rồi sao? Giờ con thích nhất là s.ú.n.g đồ chơi hoặc ô tô đồ chơi, sao bà lại tặng con búp bê vậy?”
Tô Ý nghe vậy, vội vàng bước nhanh vào: “Con búp bê này thật ra cũng rất đẹp, hơn nữa s.ú.n.g và ô tô ở nhà cũng đã có rồi.”
Thấy miệng An An bắt đầu mím lại, Liêu Chính Dân liền từ trong nhà mang ra một hộp đồ chơi khác.
Bên trong là một khẩu s.ú.n.g đồ chơi.
“Không sao, ông đã mua cho cháu rồi đây.
Khi ở Thượng Hải, dì bán hàng trong trung tâm thương mại nói búp bê này rất được ưa chuộng, lại còn có thể thay quần áo cho nó, nên bà ngoại đặc biệt mua tặng An An đó.”
An An nghe vậy, mới nhìn lại con búp bê trong tay.
Có vẻ khác với những thứ con bé thường chơi.
Con bé cúi đầu nhận lỗi với Tô Nhân: “Bà ơi, nãy giờ cháu có nói hơi lớn tiếng có phải không ạ? An An xin lỗi, thật ra cháu cũng rất thích con búp bê này.”