Chiều hôm đó, trong tiết học nhận  thảo dược,  trả lời   đấy, sắc sảo vô cùng.
 
Tiên sinh dạy học tỏ  vô cùng kinh ngạc, suýt nữa  nhận    tử.
 
 nghĩ   phận  chỉ là một  bốc thuốc,  dám trèo cao, đành dạy dỗ  bằng hết tâm huyết.
 
Chúng  ở biệt viện ngoại thành hơn một tháng.
 
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Mùa hè đến, nơi đây mát mẻ dễ chịu,  quyết định… ở luôn đến tận mùa thu.
 
 đến cuối hè, Tạ Chấn Thanh phái  tới gọi .
 
Hắn  nạp Cố cô nương  , bảo  – với tư cách là chủ mẫu –    lo liệu hôn sự.
 
…
 
Ta cạn lời.
 
Thật  ngờ — cuộc hôn nhân  khó kết thúc đến .
 
Ở hiện đại,  pháp luật, ly hôn còn khó.
 
Huống chi ở thời cổ đại, phụ nữ  ly hôn thì chẳng khác nào lột da khi còn sống.
 
Ta bắt đầu tính toán  sản nghiệp  , để chuẩn  thoát  an .
 
Tạ Lan Đình hỏi :
 
“Mẫu  thật sự  hòa ly ? Phụ … thực sự   ?”
 
Ta im lặng.
 
Thú thật, đối với nhiều cô nương, Tạ Chấn Thanh vẫn  xem là  chồng .
 
Anh hùng, quyền thế, giàu sang — là chỗ dựa .
 
Thế nên thời gian qua, ở kinh thành   ít lời bàn tán:
 
“Hầu phu nhân thật may mắn, lúc nghèo  lấy trúng một  như Hầu gia, bây giờ  vinh hiển,  mà còn đòi hòa ly? Chẳng  là quá đáng lắm ?”
 
“Phu quân chỉ nạp  chứ   ruồng bỏ nàng  , nàng  giận cái gì chứ?”
 
 thứ  cần  bao giờ là một cuộc hôn nhân.
 
Ta từng nghĩ nếu Tạ Chấn Thanh là  dễ hợp tác, thì   thể tiếp tục ở , coi  như đối tác, đôi bên cùng  lợi.
 
 khi thấy  định  cha , định   quyết định tất cả,  liền   mất hết hứng thú.
 
Giải thích điều  cho hai đứa nhỏ thì khó, nên   nhẹ nhàng:
 
“Bất kể  với phụ  các con thế nào, thì  mãi mãi là mẫu  của các con. Sau khi hoà ly, các con  hai nhà,  ở , đều tùy các con lựa chọn.”
 
Tạ Lan Đình gật đầu:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-16.html.]
“Con hiểu. Mẫu  cứ  điều mẫu  ,  cần lo cho con với  .”
 
Sáng sớm hôm , quản sự hớt hải chạy tới báo:
 
“Tạ thiếu gia cưỡi ngựa  về thành . Đi  vội, còn dặn  cho chúng  báo với phu nhân.”
 
Quản sự lo quá, liền sai tiểu tư đuổi theo, còn  thì chạy ngay đến báo với .
 
Ta cảm thấy  , liền vội vàng đuổi theo.
 
Chờ đến khi  thở    mà tới  Hầu phủ, thì  mắt là cảnh tượng phụ tử nhà họ Tạ đang giằng co.
 
Hai cha con họ   như kẻ thù  đội trời chung, ánh mắt căng thẳng, sắc mặt nặng nề.
 
Tạ Lan Đình siết chặt con d.a.o trong tay, mũi d.a.o chĩa  n.g.ự.c , ép Tạ Chấn Thanh  ký  hưu thư.
 
Tạ Chấn Thanh tức đến đỏ mặt, trông chẳng khác gì một con tôm  luộc chín, lớn tiếng quát mắng:
 
“Ngươi còn cần thể diện nữa ? Trời sắp sập  chắc? Có đứa con nào  bức phụ   hưu thư như  ? Còn  mau buông d.a.o xuống!”
 
Tạ Lan Đình gằn giọng:
 
“Ông  xứng với mẫu  ! Ngày hôm nay nếu ông ký  hưu thư thì  vẫn còn nhận ông là phụ  , nếu , từ nay về   chỉ nhận mỗi mẫu   mà thôi!”
 
“Nghiệt súc! Tống Xuân Hoa   dạy dỗ ngươi thành  thế  ? Ngươi học từ nàng  ít cái thói đanh đá chợ búa,  thật hối hận vì năm xưa  rước nàng về.”
 
Tạ Lan Đình gầm lên:
 
“Mẫu   họ Tống, tên Gia Nghi! Là tuyệt thế giai nhân, mỉm   chau mày đều khiến   động lòng. Năm xưa chính mẫu   cứu , nếu , giờ đây thứ ông  thấy chắc chỉ là một cái xác. Ông lấy tư cách gì mà phán xét mẫu  ???”
 
Lời  như một mũi tên đ.â.m thẳng  lòng Tạ Chấn Thanh, khiến  tức giận đến nỗi  hình lảo đảo,   phịch xuống ghế, hất đổ bàn cờ, quân cờ rơi lả tả đầy đất.
 
Tạ Lan Đình dù  cũng còn nhỏ tuổi, mềm lòng, chợt do dự,   liệu lời     quá mức,  tổn thương lòng   .
 
Mà Tạ Chấn Thanh  nắm  khoảnh khắc đó.
 
Hắn lật tay búng  hai quân cờ, một viên hất văng con dao, viên còn  đánh trúng cánh tay Tạ Lan Đình.
 
Hắn đau đớn ôm tay lùi  mấy bước,  giận  xót.
 
Tạ Chấn Thanh lạnh lùng :
 
“Ngươi dám uy h.i.ế.p bản tướng? Ở ngoài chiến trường, bản tướng  g.i.ế.c ngươi mười  cũng chẳng ai dám  gì!”
 
Rồi   sang  :
 
“Hôm nay phụ tử tương tàn, ngươi thấy hài lòng ?”
 
Ta thở phào một , vội bước đến bên Tạ Lan Đình, vén tay áo xem vết thương.
 
Thấy tay  chỉ bầm một mảng,  tổn thương đến gân cốt, tâm trạng mới dịu xuống phần nào.
 
Ta lặng lẽ búng nhẹ lên trán  một cái,  kéo  núp  lưng , hướng mắt  về phía Tạ Chấn Thanh.