Ta sai tiểu đồng hầu hạ Tạ Lan Đình rửa mặt tắm gội.
Chẳng bao lâu , từ gian phía Đông vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn.
Khi  bước , chỉ thấy tiểu đồng đang luống cuống khuyên nhủ  cởi y phục.
Mà Tạ Lan Đình thì vẻ mặt phòng , siết chặt quần áo, dáng vẻ như thể “ lạ chớ tới gần”.
Ta phất tay, bảo tiểu đồng lui  .
Sau đó,  dịu giọng :
“Có thể  cho   nguyên do ?”
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“Tự  tắm rửa thì khó kỳ cọ  lưng, e là  sạch  . Hoặc nếu con , để  giúp chà lưng cho con cũng .”
Đôi mắt thâm trầm của Tạ Lan Đình càng thêm lãnh đạm,  cúi đầu, lạnh nhạt đáp:
“Con tự tắm . Sau lưng cũng với tới.”
Ta khẽ thở dài.
“Vậy … là  kẻ     mặt con, rằng   thích con, đúng ?”
“Ta   kế mẫu chẳng dễ. Dù   dốc hết tâm can, chỉ e con cũng chẳng chịu tin, chẳng chịu thương . Ta đúng là ngốc…Phu quân thì chẳng chịu về nhà. Con trai thì  nhận  là mẫu .”
“Vận mệnh của … thật khổ quá mà…”
Ta che mặt  hu hu.
Tiếc là chẳng  giọt nước mắt nào, đành khẽ run vai hai cái cho qua chuyện.
Tạ Lan Đình im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng cất lời, giọng điệu vô cảm:
“Giả quá.”
Ta: “…”
Thứ  cho diễn xuất kém cỏi của    bẩn mắt  .
Sau đó   khẽ giọng  tiếp:
“Con  ghét . Chỉ sợ  sẽ chê con.”
Hắn chậm rãi vén tay áo lên.
Trên cánh tay , từng vết thương ngang dọc hiện  rõ ràng.
Ta giật , lập tức vén áo  lên kiểm tra.
Sau lưng  là những vết roi chằng chịt,   chỉ thấy rợn  khiếp vía.
Có vết  thành sẹo trắng, đó là vết thương cũ.
Lại  vết đỏ tấy, là vết thương mới.
Ngực  như  ai siết chặt, đau đớn từng hồi.
Tựa như chính bản   cũng   roi quất một trận.
“Là ai đánh con?”
Tạ Lan Đình  đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-2.html.]
Sắc mặt  âm u, ánh mắt sâu thẳm chợt lóe tia hận ý,   nhanh  thu , cúi đầu, giấu hết  đáy mắt.
Hắn cẩn thận che   thể, sự mềm yếu lúc đối diện với    cũng tiêu tan,  trở về vẻ cứng cỏi xa cách thường thấy.
Có lẽ…  cho rằng, dù    chuyện,  là kế mẫu thì cũng chẳng thể  gì cho  .
Trong sách,  chỉ  lướt đoạn , cũng chẳng nắm rõ lắm về những gì  từng trải qua.
Ta hiểu rõ, một đứa trẻ  phụ  nhập ngũ, mẫu  mất sớm,  gửi nhà  , cuộc sống hẳn sẽ  dễ dàng gì.
Thế nhưng   từng ngờ tới —   chỉ sống vất vả, mà còn từng  ngược đãi tàn nhẫn.
Ta lập tức nắm lấy tay ,  do dự mà phân phó quản gia:
“Mau mời đại phu! Chuẩn  ngựa! Gọi thêm ! Hồi hương ngay lập tức!”
Ánh mắt Tạ Lan Đình thoáng chấn động, vẻ mặt đầy kinh ngạc, dường như  thể tin nổi.
Cho đến khi  cùng  cưỡi ngựa, một đường phóng nhanh về quê,  mới dần dần tin rằng —  thật sự  đưa  về  quê cũ.
Trên đường ,   chút ngượng ngập, dè dặt hỏi:
“Chúng  về quê  gì ?”
Ta liếc  , chậm rãi :
“Báo thù.”
Lúc ,   mơ hồ hiểu  vì  Tạ Lan Đình khi trưởng thành  trở nên tàn nhẫn đến thế.
Bởi vì từ nhỏ   chịu quá nhiều oan khuất, chẳng  ai bênh vực, chẳng  sức phản kháng, nỗi hận  cứ âm ỉ mà lớn lên cùng .
Năm tháng trôi qua, oán khí càng tích tụ, dần dà hình thành nên một kẻ  nhẫn nhịn,  độc lệ,  giả vờ lãnh đạm mà  khao khát tình thương vô cùng.
Cho nên, chỉ cần một câu cổ vũ dịu dàng từ nữ chính cũng đủ khiến  rung động khôn nguôi.
Cũng bởi , khi   quyền thế,  bắt đầu trả thù cực đoan, cuối cùng  vạn  phỉ nhổ.
Còn  — điều   , chính là nhổ tận gốc mầm oán hận trong lòng ,  để nó mục rữa thành vết thương lở loét theo năm tháng.
Ta và  đều   cưỡi ngựa, đành  để hộ vệ ôm  lòng, che chở mà .
Hắn  giỏi chịu đựng — dù đùi  cọ đỏ ửng vẫn chẳng hé một lời than thở.
Ta  nữ hộ vệ bảo hộ, nhưng cũng thấy cực kỳ khó chịu — đây là  đầu tiên trong đời  cưỡi ngựa, cảm giác như da đùi sắp  cọ rách, bỏng rát đến cháy da.
   thể chậm trễ.
Từ quê nhà tới kinh thành, Tạ Lan Đình   mất ba ngày.
Nếu    về quá chậm, e rằng vết thương  lưng  cũng kịp lành, đến lúc đó  hỏi tội kẻ ác… cũng chẳng còn bằng chứng gì.
Cưỡi ngựa tuy khó nhọc, nhưng nửa ngày là đủ.
Đến chiều, chúng   đặt chân tới thôn làng nơi quê cũ.
Khung cảnh nơi đây thật , non xanh nước biếc, khói bếp lượn lờ.
Người trong làng  dùng bữa tối, ai nấy đều đang thong thả  dạo chuyện trò.
Chúng  phô trương tiến  làng,   nhận  Tạ Lan Đình liền chạy về nhà họ Tạ báo tin.
Ta cố ý thả chậm tốc độ.