Vài ngày  đó, Tạ Lan Đình tiến bộ thần tốc.
 
Ngày nào  cũng chủ động tìm Thiết Đản để… đánh lộn.
 
Lúc đầu Thiết Đản còn  phản công, về  thì ngày nào cũng tìm cách trốn, nhưng sân viện quá nhỏ,  trốn cũng  thoát, ngày nào cũng  ăn đòn.
 
Tạ Nhị thẩm xót con đến phát điên.
 
Cuối cùng, một ngày nọ, bà   chịu nổi nữa, quỳ “phịch” xuống  mặt , khẩn thiết cầu xin:
 
“Chúng …  đây thực sự   với Cẩu…  , với Lan Đình.  chuyện cũng qua , các  đánh cũng đánh , trút giận cũng trút giận . Bây giờ ngày nào nó cũng đánh Thiết Đản như , chẳng khác nào  lấy mạng của !”
 
Ta đưa cho quản gia một tờ giấy,  hiệu.
 
Quản gia đưa cho bà . Bà  cầm mà mặt đầy nghi hoặc.
 
“Đưa cho lão Nhị , nếu   ý kiến thì điểm chỉ .”
 
Sáng sớm hôm , Tạ Nhị —  trốn biệt mấy hôm — đích  tới tìm .
 
Hắn cũng  chữ,  qua  hiểu rõ nội dung: thừa nhận từng ngược đãi, đánh đập Tạ Lan Đình. Phải ký tên, lăn tay  chứng.
 
Hắn trừng mắt:
 
“Ngươi bắt  ký giấy nhận tội? Đừng hòng!”
 
Thế thì  còn gì để .
 
Ta    hiền lành tử tế gì.
 
Ta liền dặn Tạ Lan Đình: “Thấy Thiết Đản thì cứ đánh. Thấy  bắt nạt Nhị Nha thì đánh mạnh hơn. Phải đánh đến khi nó chịu phục.”
 
Tối đó, từ nhà kho truyền  tiếng phu thê nhà họ Tạ cãi  ầm ĩ.
 
Tạ Nhị   ký — vì  vẫn mơ mộng  “dựa ” Hầu phủ.
 
Nhà họ bao đời nghèo túng, chỉ   trưởng là   tiền đồ.
 
Nếu bỏ lỡ cơ hội  , cả đời  cũng chỉ quanh quẩn trong cảnh nghèo khổ, chẳng thể ngẩng đầu lên .
 
Tạ Nhị thẩm thì mắng ngược :
 
“Mạng còn giữ  nổi mà còn nghĩ đến tương lai? Không ký, e rằng ngay cả mạng của con trai cũng  giữ !”
 
Tối đó, ánh mắt Tạ Nhị trở nên âm trầm đáng sợ.
 
Quản gia kể ,  cứ giơ tay lượn lượn ngang cổ thê tử , như đang cân nhắc  nên bóp c.h.ế.t bà  để đổ hết tội lên đầu bà  .
 
Chỉ là đúng lúc đó, Thiết Đản trở , Nhị Nha cũng  bật dậy   đăm đăm, khiến  hoảng sợ, thu tay .
 
Hắn toan tính  giỏi.
 
Chỉ cần vượt qua  cửa ải của  trưởng, thê tử c.h.ế.t , còn sợ gì nữa?
 
Huynh trưởng  thể nào chẳng kiếm vài thê tử mới cho .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-8.html.]
Trong nguyên tác,  ai phát hiện  Tạ Lan Đình từng chịu uất ức  .
 
Gia đình của Tạ Nhị vẫn mặt dày đến Hầu phủ ăn chực bao năm.
 
Thậm chí phụ  của Tạ Lan Đình còn bắt  “  ơn” Tạ Nhị.
 
Phụ   trong truyện là kiểu  thô lỗ — đánh trận thì giỏi, nhưng   thì kém.
 
Không hề nhận  giữa con trai và     hiềm khích gì.
 
Chỉ cho rằng con  m.á.u lạnh vô tình, là kẻ bất hiếu.
 
Về , Tạ Lan Đình  tự  bày mưu tính kế, khiến Tạ Nhị mất hết ruộng đất, còn  gãy chân, mới xem như trả  mối hận trong lòng.
 
 lúc … thù  trả, kẻ thù từng hùng hổ cũng chỉ  cúi đầu lấy lòng.
 
Cảm giác … e là chẳng sung sướng gì, chỉ thêm nghẹn ngào và hụt hẫng.
 
May mắn , bây giờ —  thứ vẫn còn kịp.
 
Tạ Lan Đình vẫn còn  thể trở thành một  .
 
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Không cần  trở thành một kẻ tàn nhẫn.
 
Ngày hôm , Thiết Đản dắt theo Nhị Nha quỳ rạp  mặt ,  quỳ xuống liền dập đầu “bốp bốp”.
 
Thiết Đản    : “Đại bá mẫu, con xin , đừng để phụ  con g.i.ế.c mẫu  con…”
 
Ta đáp: “Ta  từng bảo phụ  ngươi g.i.ế.c mẫu  ngươi,  chỉ bắt ông  ký giấy nhận , là ông   chịu ký. Ngươi thấy ông  g.i.ế.c mẫu  ngươi lúc nào chứ?”
 
Thiết Đản sụt sịt: “Tối hôm qua, phụ  con giơ tay lên… suýt nữa thì bóp cổ mẫu  con…”
 
Nó  đến nỗi nước mắt đầy mặt, còn Nhị Nha cũng khẽ  nấc bên cạnh, cố gắng  phát  tiếng, như sợ  phiền đến .
 
Khoảnh khắc , hai đứa nhỏ … cũng chỉ là hai đứa trẻ đáng thương.
 
Ta  hiệu cho quản gia đưa chúng  ngoài,   sang  về phía gian phòng bên trong.
 
“Xem như ngươi mạng lớn. Hôm qua là do hai đứa con của ngươi cứu ngươi một mạng, mà quan trọng nhất là con gái ngươi — chính con bé trở   dậy,  chằm chằm  Tạ Nhị,  mới giật  thu tay .”
 
Tạ Nhị thẩm   như  sét đánh giữa trời quang.
 
Bà  giống như  nhiều nữ nhân trong thôn, hoặc  là  nhiều nữ nhân trong cái xã hội  — cả đời dốc lòng vì gia đình.
 
Bà  hết lòng hết  vì trượng phu, chỉ mong  thể sống yên  qua ngày.
 
Bà  ích kỷ, mù quáng, thậm chí  lúc tàn nhẫn, nhưng tất cả… đều là vì cái nhà .
 
Bà  từng hy vọng sẽ cùng Tạ Nhị phất lên, mong  ngày cả nhà đổi đời, gà chó cũng  thơm lây.
 
Nào ngờ trong mắt Tạ Nhị, bà  chỉ là gánh nặng, là thứ vướng víu  con đường mà  mơ  một  hưởng phúc, một  thành công.
 
Bà  nghiến răng, tức giận mắng một câu: “Đồ trời đánh Tạ Căn Trụ! Ngươi c.h.ế.t quách  cho , c.h.ế.t  thì cùng  chôn xác trong đất luôn !”
 
Nói xong liền  đầu bỏ .