Ăn cơm xong cũng  khá muộn, mai Trần Vũ còn  lên huyện  học nên về phòng ngủ sớm.
 
Trần Xuyên  bếp rửa bát, còn   ngơ ngác ở đầu giường,       gì tiếp theo.
 
Thật sự… cưới  ?   còn  sẵn sàng mà!
 
  vật xuống giường, lăn một vòng, mũi  là mùi xà phòng dịu nhẹ quen thuộc   Trần Xuyên.
 
 lúc đó,  bước , tay bưng một chậu nước rửa chân.
 
 tròn mắt kinh ngạc.
 
Anh  xuống, nửa quỳ  giường, nhẹ nhàng tháo giày vớ cho .
 
Bàn tay thô ráp, to lớn bao lấy chân , cảm giác ngứa ran từ lòng bàn chân lan lên tận tim.
 
“…  tự  …”
 
 bàn tay Trần Xuyên nắm  chắc,   rút  .
 
Anh cúi đầu  khẽ:
 
“Đàn ông nhà họ Trần đều thế cả, em  cần thấy ngại.”
 
 bắt đầu thấy  , liền :
 
“  thể… đặt  vài điều kiện ?”
 
Anh  dừng  một chút,  gật đầu:
 
“Ừ, em  .”
 
 suy nghĩ một lát, nghiêm túc mở miệng:
 
“   nấu ăn, giặt đồ.”
 
“Anh  , để  lo.”
 
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“ cũng    đồng  việc.”
 
“Vậy em cứ ở nhà nghỉ, để  .”
 
Trần Xuyên  ,  nhẹ nhàng kéo vạt váy  lên một chút, để lộ đôi chân trắng mịn.
 
Động tác rửa chân chậm  rõ rệt.
 
 vội vàng  tiếp:
 
“Chưa  sự cho phép của ,     ý đồ gì với .”
 
Trần Xuyên nuốt khan một cái, yết hầu khẽ nhấp lên xuống.
 
Bàn tay rộng của   vẫn nhẹ nhàng ôm lấy cổ chân mảnh khảnh, giọng khàn khàn:
 
“Kiều Kiều… chuyện  thì… chắc     .”
 
Đầu  “ong” một tiếng, trống rỗng.
 
Trần Xuyên dùng khăn khô chậm rãi lau sạch chân ,  khẽ nghiêng   dậy.
 
Hơi thở    áp sát, mạnh mẽ và nóng rực.
 
  thể cảm nhận rõ  ấm truyền đến từ đầu ngón chân, như một đốm lửa nhỏ âm ỉ cháy lên.
 
 căng thẳng nuốt nước bọt:
 
“Trần Xuyên, hình như  hiểu nhầm gì đó …”
 
Anh rũ mắt xuống, giọng bình tĩnh:
 
“Hiểu nhầm gì cơ?”
 
“…  kết hôn với  chỉ là vì tình thế ép buộc thôi mà!”
 
Tấm lưng của Trần Xuyên khẽ cứng , lực tay đang nắm chân  cũng dần buông lỏng.
 
 rút chân , co  chui tọt  trong chăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-qua-phu-xinh-dep-thap-nien-80/chuong-3.html.]
 
Anh  khẽ, giọng đầy tự giễu:
 
“Anh   mà…  em  thể thích   chứ?”
 
Khoan , cái câu … chẳng lẽ   thật sự thích  ?
 
Lông mày  nhíu chặt tới mức  thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.
 
Chưa  đến việc      còn thích nữ chính nữa  , bản   liệu   về thế giới cũ   cũng  rõ.
 
Nếu giờ thật sự  gì với  , lỡ một ngày nào đó  đột nhiên biến mất, bỏ   một … chẳng   sẽ thành kẻ lừa tình vô trách nhiệm ?
 
  dáng vẻ buồn bã của ,  cũng thấy khó chịu.
 
“Trần Xuyên,  sẽ  thích  .”
 
“Chúng  lấy  là vì  cảnh bắt buộc. Sau ,  sẽ gặp    thật sự yêu…”
 
Chưa kịp  hết, Trần Xuyên  nhẹ nhàng ngắt lời:
 
“Muộn , ngủ thôi.”
 
Đêm hôm đó,   bên cạnh  mà  tài nào chợp mắt.
 
Giường vốn  lớn, mà sự hiện diện của  thì  quá rõ ràng, khiến đứa quen ngủ một  như  cảm thấy cực kỳ  quen.
 
 cứ dịch dần về mép giường, suýt chút nữa là lăn xuống đất thì…
 
Trần Xuyên đột ngột vòng tay qua chăn, siết lấy eo  kéo  lòng,  ngã nhào lên n.g.ự.c .
 
Anh  mở mắt, cánh tay vẫn ôm chặt lấy .
 
“Đừng dịch nữa. Anh hiểu ý em . Anh sẽ  ép buộc em.”
 
Cả   như  nổi gai ốc  dần bình tĩnh .
 
  im  n.g.ự.c ,  dám động đậy.
 
Tưởng  đêm nay sẽ trằn trọc  ngủ nổi,  ngờ   ngủ một mạch đến sáng.
 
Lúc  tỉnh dậy, Trần Vũ đang ôm má  chồm hổm bên mép giường   chằm chằm.
 
“Chị dâu, chị tỉnh  ?”
 
Đầu óc  vẫn còn lơ mơ, theo phản xạ gật đầu.
 
“Anh trai nấu xong bữa sáng , chị dâu mau dậy ăn .”
 
  đồ xong thì chỉ thấy  Trần Vũ trong nhà, tiện miệng hỏi:
 
“Anh em  ?”
 
“Anh em bảo  lên huyện một chuyến, lát nữa về.”
 
 cái “lát nữa” đó kéo dài tận mấy tiếng đồng hồ.
 
Trần Vũ thì  ôn bài  bài tập,  rảnh rỗi chẳng   gì, đành  cạnh  con bé học.
 
Con bé cau mày  một bài toán tận năm phút mà vẫn   bắt đầu từ .
 
 bật , cầm bút vẽ cho nó một đường phụ trợ.
 
Trần Vũ thông minh lắm, hiểu ngay.
 
Nó ngẩng đầu, mắt sáng rỡ như bầu trời 
 
“Chị dâu giỏi quá trời luôn á!”
 
Tốt  gì thì  cũng  nghiệp đại học hàng top, mấy bài toán cấp hai thế  đúng là quá nhẹ nhàng.
 
Ngồi  bài cùng Trần Vũ một lúc thì Trần Xuyên cũng về, tay xách theo một đống đồ.
 
 chạy  giúp, nhưng  kịp đụng tới thì   khéo léo nghiêng  né , bàn tay   vặn đặt lên mu bàn tay .
 
Trần Xuyên đỏ tai ngay lập tức, giọng dịu dàng:
 
“Để  nấu cơm, em  phòng nghỉ .”