Trần Xuyên nấu ăn, Trần Vũ  bài tập, còn  thì… chán chết.
 
Thế là  mò  bếp đòi giúp.
 
Bếp vốn  nhỏ, Trần Xuyên  cao to,  bước    gian càng thêm chật chội.
 
Anh  lưng về phía , bắp tay săn chắc, đường nét rắn rỏi.
 
Động tác rửa rau, thái thịt, nấu nướng   đấy,  thành thạo   gọn gàng.
 
  giúp mà   giúp gì—chủ yếu là vì  thật sự   nấu ăn, ngày thường chỉ gọi đồ ăn sẵn.
 
Chắc  cũng   sự ngượng ngùng của  nên đưa cho  nhiệm vụ canh lửa.
 
Việc nhẹ lương cao,  chống cằm   bếp lửa cháy…  chẳng mấy chốc ánh mắt  trôi về phía Trần Xuyên.
 
Có thể là do   chằm chằm  quá, tay  đang xào rau cũng bắt đầu cứng đờ.
 
Màu đỏ nơi vành tai  lan xuống tận cổ, vẫn  hề tan .
 
 bỗng nảy ý , hỏi:
 
“Sao tai  đỏ  hả?”
 
Trần Xuyên múc rau  đĩa,  trả lời.
 
  dậy, tới gần, ghé sát  .
 
Anh mím môi,  nhỏ:
 
“Kiều Kiều, nếu em  thích  thì đừng trêu  nữa.”
 
   ánh mắt trong veo như nước của , bỗng thấy tội  dâng lên, ngoan ngoãn   ghế  trông lửa.
 
Lửa sắp yếu,  nhớ  từng xem cách nhóm lửa, bèn với lấy ống tre bên cạnh thổi .
 
Ai ngờ  thổi  hai cái thì  khói hun đến sặc  mở mắt nổi, ho sù sụ.
 
Trần Xuyên nghiêng đầu , khoé miệng  cong lên như cố nhịn .
 
Tay  đầy  than, đoán chắc mặt cũng lem nhem như mèo mướp lăn qua bếp.
 
 trợn mắt :
 
“Cười thì  , nhịn  gì cho khổ.”
 
 Trần Xuyên  ,  đặt đồ xuống,  về phía .
 
Trong mắt  mang theo ý  dịu dàng, khom  xuống, ngón tay nhẹ nhàng lau mặt cho :
 
“Kiều Kiều đáng yêu lắm.”
 
Mặt  đỏ bừng như lửa.
 
“Trần Xuyên  chơi  ,   trêu ngược    đấy!”
 
Anh khẽ , ngón tay lướt qua khoé môi , ánh mắt cưng chiều rõ rệt.
 
Chẳng bao lâu , mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn  lan khắp căn bếp nhờ tay nghề điêu luyện của Trần Xuyên.
 
Trần Vũ ngửi thấy mùi liền chạy tới, thèm đến mức nuốt nước miếng ừng ực:
 
“Anh ơi, thơm quá  mất!”
 
Trần Xuyên đảo chảo, mỉm  trêu:
 
“Mèo con tham ăn.”
 
Trần Vũ nuốt nước bọt cái ực, chỉ tay về phía  đang lén lút ăn vụng ở bên cạnh:
 
“Chị dâu mới là mèo con á!”
 
 đút miếng thịt trong tay  miệng Trần Vũ:
 
“Ngon ?”
 
Trần Vũ bất ngờ nuốt xuống,  ngẩng đầu tự hào tuyên bố:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-qua-phu-xinh-dep-thap-nien-80/chuong-4.html.]
 
“Anh trai của em mà nấu ăn, ai dám tranh giành danh hiệu  một!”
 
Con bé cứ líu lo  dứt:
 
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“Hôm  bà Vương dẫn một chị tới nhà chơi, bảo ai cưới   trai em là  phúc lớn.”
 
“Còn bảo   giỏi việc,  nấu ăn,  còn thương vợ…”
 
 nhướng mày  ,  Trần Xuyên đầy ẩn ý:
 
“Thì   Xuyên của chúng   săn đón  ~”
 
Trần Xuyên   đột ngột đổi cách xưng hô đến sững , ho nhẹ một tiếng để chữa ngượng:
 
“Tiểu Vũ  rửa tay, chuẩn  ăn cơm.”
 
Cơm nước xong, bạn nhỏ Trần Vũ  bạn rủ  chơi.
 
Trần Xuyên dọn bàn xong  nhà, từ trong túi lấy  một xấp tiền mặt đưa cho .
 
  choáng:
 
“…  tiền riêng mà…”
 
Trần Xuyên mím môi,   nghiêm túc:
 
“Gia huấn của nhà họ Trần—tiền lương  giao hết cho vợ.”
 
 do dự hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn  thắng  sự kiên quyết của , đành nhận lấy.
 
 đếm qua một lượt—tổng cộng một nghìn một trăm ba mươi đồng, là một  tiền  hề nhỏ.
 
 cẩn thận cột   giấu kỹ   nệm, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác tự hào khó tả.
 
“Trần Xuyên,  giỏi ghê luôn á!”
 
Khóe môi  nhẹ cong lên, chỉ là  nhanh  che giấu .
 
“Sau   sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền hơn nữa,  để em  chịu khổ.”
 
Vẻ mặt  lúc  câu đó—nghiêm túc và chân thành, chẳng khác nào một chú cún con đáng yêu chỉ chờ  khen ngợi.
 
 thật sự  xoa đầu  một cái cho !
 
Chiều đến, Trần Xuyên  gọi lên đội sản xuất  việc. 
 
  phơi nắng  ghế xếp,  lim dim  tận hưởng chút yên bình hiếm hoi.
 
Bỗng  tiếng gõ cửa:
 
“Anh Trần Xuyên ơi!”
 
 giật , suýt nữa lăn  khỏi ghế.
 
Vội  mở cửa,  hé đầu  ,  gần như lập tức nhận     mặt—chính là nữ chính trong cốt truyện gốc: Khương Mạt, con gái út của trưởng thôn.
 
Hồi nhỏ cô  và Trần Xuyên là thanh mai trúc mã, nhưng vì  bệnh nên  đưa lên huyện sống với dì,  cắt đứt liên lạc.
 
Mãi đến gần đây, dì cô   vu oan dẫn đến cả nhà mất việc,  đó cô  mới  đưa về làng.
 
Điều đầu tiên cô   khi về là tìm Trần Xuyên— trúc mã thời thơ ấu mà cô  từng quên.
 
Thấy —một  lạ—cô sững  một giây,  nhanh chóng mỉm :
 
“Xin ,  tìm nhầm nhà .  chị   nhà Trần Xuyên ở  ?”
 
 chớp mắt:
 
“Là nhà  đấy.”
 
Khương Mạt nhíu mày:
 
“Vậy… chị là…”
 
  thẳng , mỉm  đầy tự tin:
 
“Chào cô,  là vợ của Trần Xuyên—Minh Kiều Kiều.”