Cô  chỉnh  biểu cảm, tiếp tục :
 
“Em chỉ là… hy vọng   hạnh phúc thôi.  Minh Kiều Kiều , cô   xứng với !”
 
“Cô  từng  chồng, thanh danh thì chẳng  gì, chỉ vì một sự cố nhỏ mà   cưới cô ? Em thật sự lo cho , Trần Xuyên …”
 
Mặt Trần Xuyên lập tức tối sầm :
 
“Đồng chí Khương Mạt, Minh Kiều Kiều là vợ . Mong cô chú ý lời  của .  hiểu rõ vợ  là  như thế nào,  cần cô chỉ trỏ.”
 
Khương Mạt  gượng, nụ  méo mó:
 
“Anh Trần Xuyên đừng giận,   mà, em   chuyện  suy nghĩ…”
 
Trần Xuyên vẫn  giãn mặt  chút nào.
 
  nhanh chóng nhận  ánh mắt của Khương Mạt từ đầu đến cuối đều dính chặt   Trần Xuyên, khiến trong lòng  dấy lên một cảm giác khó chịu.
 
“Cô đến tìm  rốt cuộc là vì chuyện gì?”
 
Khương Mạt nhíu mày,  vẻ ấm ức:
 
“Anh Trần Xuyên,  cũng  tình hình nhà em dạo gần đây … Em  mượn  chút tiền nữa.”
 
Mượn tiền?
 
 nhếch môi  lạnh. 
 
Trong nguyên tác,  tiền mà Khương Mạt mượn của Trần Xuyên— từng  ngày trả .
 
Gọi là “mượn” chỉ cho  vẻ ngoài, thực chất là trắng trợn lấy thẳng tay mà  cần  trả.
 
Trần Xuyên im lặng  lâu, cuối cùng mới mở miệng:
 
“Lần … cô cần bao nhiêu?”
 
Đôi mắt Khương Mạt sáng bừng, nụ  rạng rỡ:
 
“Không nhiều , mười ngàn là đủ .”
 
“Anh Trần Xuyên,   em nhất định sẽ trả cho .”
 
  yên  nhúc nhích, chờ xem Trần Xuyên phản ứng  .
 
Ngay lúc  sắp mở miệng đồng ý,  nhanh chân bước  :
 
“Không !”
 
Muốn xem Trần Xuyên là cây ATM di động ?  là  đầu tiên phản đối!
 
 bước  từ góc khuất, trừng mắt  Trần Xuyên một cái.
 
Anh mím môi, trông  vẻ  ấm ức.
 
Thấy , Khương Mạt  chột :
 
“Sao chị  ở đây?”
 
 khoác tay Trần Xuyên,  dịu dàng:
 
“Tất nhiên là nhớ chồng quá nên đến tìm .”
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
 
Sắc mặt Khương Mạt  chút khó coi.
 
“Chị dâu, em mượn tiền Trần Xuyên là vì bất đắc dĩ thôi…”
 
 thở dài,   vẻ bất lực:
 
“Tiểu Khương ,   tụi chị   giúp em, mà thật sự là  kham nổi nữa .”
 
Mặt Khương Mạt lập tức tối sầm :
 
“Sao  thể? Anh Trần Xuyên mỗi tháng lương mấy trăm đồng, chẳng lẽ chút tiền lẻ như mười ngàn cũng  cho mượn nổi ?”
 
 nhẹ nhàng xoa bụng ,  ngại ngùng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-qua-phu-xinh-dep-thap-nien-80/chuong-7.html.]
 
“Bây giờ khác  mà, trong bụng   em bé .”
 
“Trần Xuyên  chi nhiều lắm—nào là tiền sữa, tiền tã, tiền quần áo…     còn  nhờ em giúp một tay nữa đó chứ.”
 
Ánh mắt Khương Mạt dán chặt  bụng , đầy nghi ngờ:
 
“Trần Xuyên… chuyện đó là thật ?”
 
“Mới cưới  bao lâu,    con ?”
 
Trần Xuyên  ngây  một lúc,  lén nhéo  một cái thật mạnh.
 
Anh lập tức tỉnh , vòng tay ôm eo , ánh mắt dịu dàng như nước:
 
“Thật đấy. Đến khi con đầy tháng, nhất định sẽ mời cô đến dự tiệc.”
 
Khương Mạt nghiến răng:
 
“Trần Xuyên, em là hết cách mới đến tìm .”
 
“Anh  nhớ hồi nhỏ em vì cứu  suýt c.h.ế.t đuối,  bệnh  viện mấy năm trời ?”
 
“Mười ngàn  so với tiền thuốc men hồi đó, đáng là gì chứ?”
 
Trên mặt Trần Xuyên thoáng hiện lên vẻ áy náy, nhưng  nhanh,   thẳng  cô , giọng chắc nịch:
 
“ năm nào  cũng gửi tiền cho cô.”
 
Hèn gì Trần Xuyên rõ ràng kiếm tiền giỏi,  mà lúc nào cũng mặc quần áo vá chằng vá đụp—thì  một nửa tiền là  gửi cho Khương Mạt để “trả ơn”, nửa còn  để dành cho Trần Vũ học đại học.
 
Người đàn ông  sống tằn tiện, kham khổ,  từng nghĩ cho bản  lấy một giây.
 
    rõ, bệnh của Khương Mạt là do cô  sinh non,  thiếu dinh dưỡng từ nhỏ nên mới  ốm yếu.
 
Lúc   mới hiểu, những gì Trần Xuyên từng  cho cô  trong nguyên tác, vốn   vì yêu, mà vì cô  lấy ơn nghĩa  để ràng buộc .
 
Biết ,   càng thấy xót xa cho Trần Xuyên.
 
Khương Mạt hằn học trừng mắt  chúng :
 
“Trần Xuyên,  khiến  quá thất vọng . Sớm  thế,    liều  cứu  năm xưa!”
 
Nói xong, cô  giận dữ bỏ .
 
 hất tay Trần Xuyên ,  về giường ,   thêm lời nào.
 
Trần Xuyên lẽo đẽo  , trông như một đứa trẻ phạm  sai:
 
“Kiều Kiều, đừng giận mà…   cho em bé .”
 
  đầu , giọng châm chọc:
 
“Anh diễn nhập vai quá  đấy nhỉ?”
 
Trần Xuyên vòng tay ôm  từ phía , giọng trầm thấp đầy tự trách:
 
“Kiều Kiều… cho  một đứa con .”
 
“Giống em thì càng .”
 
Mặt  lập tức nóng bừng.
 
Còn  kịp  gì,  cảm giác  một giọt nước rơi xuống cổ.
 
 lập tức im lặng.
 
Một nỗi chua xót vỡ vụn len  tim, âm ỉ.
 
“Anh  em đang giận, nhưng    cách nào khác. Anh nợ cô … thì  trả.”
 
 xoay  , ôm lấy đầu , nhẹ nhàng :
 
“Anh chẳng nợ ai cả,  duy nhất  nợ, là chính bản  .”
 
“Hứa với em, từ giờ hãy học cách yêu bản  ,  mới yêu  khác.”