Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 191: --- Tuổi trẻ thật tốt, tiểu phúc tinh!

Cập nhật lúc: 2025-10-29 13:43:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Xì~~ A!!”

 

Người phụ nữ ngửa đất rên rỉ, cơn đau dữ dội và chóng mặt phía đầu khiến cô thể động đậy.

 

Minh Đại đôi chân dài của Chu Tư Niên vẫn thu về, giơ ngón cái khen !

 

Làm lắm!

 

Chậm rãi trở , xem xét tình trạng của phụ nữ, chấn động não nhẹ, nhiều lắm là đau một chút và buồn nôn một chút, vấn đề gì lớn.

 

Gọi Chu Tư Niên giúp đỡ, khiêng phụ nữ lên giường bệnh.

 

Chu Tư Niên khoát tay ý bảo cần, nhấc cánh tay phụ nữ lên hất cô lên.

 

Chỉ là trong quá trình đó, cánh tay phụ nữ phát tiếng ‘khạch’, rõ ràng là khớp trật.

 

Chu Tư Niên chuyện nhỏ, một tay bóp ‘cạch’ một cái, khớp vị trí!

 

thần kỳ chứ!

 

Minh Đại giơ ngón cái thứ hai với Chu Tư Niên, cô thích những học trò thông minh!

 

Người phụ nữ giường vẫn tiếp tục choáng váng, cảm thấy đầu đau c.h.ế.t, khắp cũng đau một cách khó hiểu.

 

Đến khi Liễu Đại Trụ dẫn Cát lão trở về, thấy là Minh Đại và Chu Tư Niên đang thái thuốc, còn một nữ đồng chí khác thì thấy .

 

Anh nghi hoặc hỏi: “Vị nữ đồng chí ?”

 

Minh Đại , chỉ phía tấm rèm, một bóng đang thẳng giường bệnh, đắp chăn, dường như ngủ ngon.

 

Cát lão thấy , liên tưởng đến việc họ xe từ tỉnh đến từ sáng sớm, khỏi cảm khái: “Vẫn là tuổi trẻ thật , đặt lưng xuống là ngủ ngay! Lão già như thì mà ngủ .”

 

Minh Đại suýt nữa nhịn bật thành tiếng.

 

Sau khi nén nụ xuống, Minh Đại mời Cát lão .

 

“Mời ông , cháu khám cho ông.”

 

Cát lão cũng từ chối, xuống, đưa tay .

 

Liễu Đại Trụ hưng phấn mặt đỏ bừng, lớn tiếng ca ngợi y thuật của Minh Đại, Minh Đại như Hoa Đà tái thế, khiến cô thầm đổ mồ hôi hột!

 

Thực , Liễu Đại Trụ cũng rõ lắm về trình độ y thuật của Minh Đại, nhưng mù quáng tin tưởng Minh Đại!

 

Tiểu Minh tri thanh chủ động nhận việc, nào mà thành một trăm phần trăm, còn mang đến những bất ngờ ngoài mong đợi.

 

Giống như năm nay đồng ruộng lúa nước, làng họ cày xong sớm hơn mấy làng khác.

 

Cát lão cũng chỉ thôi, dù ông cũng nữ đồng chí xe , Minh Đại cũng chỉ mới thi chứng chỉ hành nghề y trong năm nay.

 

Minh Đại tĩnh tâm kiểm tra một lượt, cơ thể Cát lão vẫn , chỉ là do thói quen sinh hoạt điều độ suốt nhiều năm dẫn đến chứng mất ngủ nghiêm trọng ở già.

 

Nghĩ một lát, cô lên tiếng: “Vấn đề của ông quá nghiêm trọng, cháu khuyên ông uống thuốc, dù thì t.h.u.ố.c nào cũng độc tố, khi cơ thể chữa bệnh đồng thời cũng cần cơ thể đào thải.

 

Cháu cho ông một cái gối t.h.u.ố.c nhé, mùi nồng, ông gối đầu ngủ buổi tối, chắc là sẽ cải thiện nhiều.

 

quan trọng nhất, vẫn là ông sinh hoạt điều độ.”

 

Cát lão gật đầu, nhiều.

 

Trước đây ông cũng từng khám đông y, châm cứu, xoa bóp, t.h.u.ố.c thang và gối t.h.u.ố.c gì đó đều thử qua, nhưng đều tác dụng.

 

Ông yên lòng về các dự án trong phòng thí nghiệm, tăng ca thức đêm là chuyện thường, nên cũng , vấn đề của bác sĩ , mà là do chính sinh hoạt điều độ.

 

ông cách nào khác, đất nước hiện tại quá cần giống cây trồng , ông dám dừng một khắc.

 

Đây cũng là lý do ông đến Liễu Gia Loan đích gặp Minh Đại.

 

Nếu thật sự thể thực hiện việc trồng rau tươi mùa đông, điều sẽ mang bao nhiêu tiện lợi cho bà con Hắc Tỉnh!

 

Ngay cả ở Kinh Thành, mùa đông cũng hiếm khi ăn rau tươi!

 

Minh Đại nhiều, nhanh chóng kê xong đơn thuốc, tính toán giá tiền, đưa cho Cát lão.

 

“Tổng cộng ba đồng tám hào, ba đồng là tiền thuốc, tám hào dư là tiền vỏ gối.”

 

Mèo Dịch Truyện

Cụ Cát tủm tỉm nhận lấy, qua một lượt, nhận vài tờ quen mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-191-tuoi-tre-that-tot-tieu-phuc-tinh.html.]

 

Liễu Đại Trụ một bên trợn tròn mắt: Sao thể nhận tiền của lãnh đạo chứ!

 

Minh Đại lắc đầu hiệu , Liễu Đại Trụ còn gì đó, nhưng Liễu Khánh Dân bên cạnh kéo .

 

Quả nhiên, Cụ Cát những tức giận, trái còn Minh Đại với ánh mắt đầy tán thưởng.

 

"Đồng chí tiểu Minh , việc nào việc nấy, lãnh đạo đến khám bệnh cũng trả tiền, cứ kiên trì như , đừng để bất kỳ loại 'đạn bọc đường' nào hư hỏng đồng chí!"

 

Minh Đại gật đầu: "Cái cụ cứ yên tâm, cháu sẽ ạ!"

 

Kê đơn xong, Minh Đại kéo Chu Tư Niên , nhỏ gì đó với , sải bước chân dài rời .

 

Còn Minh Đại thì sắp xếp tất cả các loại t.h.u.ố.c cần dùng .

 

Cụ Cát trạm y tế nhỏ xíu nhưng chủng loại d.ư.ợ.c liệu phong phú, khỏi hỏi: "Những loại d.ư.ợ.c liệu của các cháu cũng là do huyện mua sắm tập trung ? Ta thấy còn phong phú hơn cả phòng khám Đông y ở huyện nữa."

 

Minh Đại lắc đầu: "Những thứ là cháu và Chu thanh niên trí thức dần dần hái từ núi về, từng chút một mà tích lũy nhiều như ạ."

 

Thật chủng loại vẫn còn thiếu, nhưng hiện giờ Đông y coi là hủ lậu, phòng khám Đông y ở huyện cũng chỉ là đồ trưng bày, đều khám Tây y, căn bản ai đến phòng khám Đông y khám bệnh, nên bệnh viện cũng sẽ đầu tư quá nhiều phòng khám Đông y.

 

Cụ Cát giá t.h.u.ố.c đầy ắp, ấn tượng về Minh Đại càng hơn.

 

Khi Minh Đại sắp xếp d.ư.ợ.c liệu xong, Chu Tư Niên cũng về.

 

Trong tay cầm một mảnh thổ bố màu vàng nhuộm, đưa cho Minh Đại.

 

Minh Đại mở , phát hiện tuy vẫn là thổ bố nhuộm màu, nhưng bốn góc trang trí, khâu vài miếng cỏ lan móc lên .

 

Không ngờ chú Đại Chính chỉ khéo tay mà còn nhanh nhẹn nữa!

 

Liễu Đại Chính cũng kích động, khi cái vỏ gối mà Minh Đại nhờ là để cho lãnh đạo lớn từ tỉnh về dùng, ông chê thổ bố , đặc biệt thêu thêm bốn góc cỏ lan.

 

Minh Đại cho d.ư.ợ.c liệu túi lưới từ vải gạc, đưa cho Chu Tư Niên, dùng búa đập dẹt, cho đến khi tất cả d.ư.ợ.c liệu đều tơi xốp, lúc đó mới cho vỏ kiều mạch , trộn đều cho vỏ gối.

 

Một chiếc gối t.h.u.ố.c như xong.

 

Minh Đại đưa cho Cụ Cát, ông nhận lấy, đầu tiên là bóp nhẹ một cái, cảm giác , quan trọng nhất là mùi thảo d.ư.ợ.c thanh mát nhẹ nhàng, hề xốc mũi.

 

Cuối cùng, những bông cỏ lan ở bốn góc thu hút sự chú ý của ông, tuy móc vẻ mộc mạc thô sơ một chút, nhưng phù hợp với vẻ hoang dã của cỏ lan.

 

"Bông hoa móc thật, là đồng chí nữ nào , khéo tay quá mất!"

 

Minh Đại Chu Tư Niên, kiểu cỏ lan cô từng thấy ở nhà út, là ông ngoại dạy cho Chu Tư Niên.

 

Chu Tư Niên thấy Minh Đại , liền : "Là cắt, chú Đại Chính móc, chú Đại Chính khéo tay lắm, chú Đại Chính đan giỏ, đan rổ, chú Đại Chính còn may quần áo, giày nữa!"

 

Đồng thời, kiêu hãnh ngẩng cằm: "Tay cũng khéo lắm, đan áo len và móc viền hoa! Bây giờ, còn cắt giấy nữa!"

 

Cụ Cát lời của cho ngơ ngác, đồng thời cũng nhận vị thanh niên trí thức nam lẽ tinh thần chút vấn đề.

 

Liễu Đại Trụ vội vàng giải thích một chút.

 

Cụ Cát xong, chút cảm khái Minh Đại và mấy Liễu Đại Trụ.

 

Mấy năm nay vì vấn đề giống cây trồng , ông qua ít thôn làng, nhưng thôn nào cho ông cảm giác bằng Liễu Gia Loan.

 

Con ở đây nhiệt tình chân thành, dù cuộc sống của dân làng vẫn còn khó khăn, nhưng thể cảm nhận họ sống sôi nổi và vui vẻ, vẻ u ám c.h.ế.t lặng như những thôn làng khác.

 

Ngay cả năng lực lao động như Liễu Đại Chính mà còn tâm trí nghiên cứu kiểu móc hoa, thể thấy cuộc sống của họ cũng tệ.

 

Thế là ông đề nghị thăm vị nghệ sĩ dân gian .

 

Liễu Đại Trụ đương nhiên sẽ từ chối, lập tức dẫn mấy qua đó.

 

Chu Tư Niên kéo Minh Đại cũng theo xem trò vui, thế là cô khóa cửa trạm y tế , cùng.

 

Tất cả đều quên sạch đồng chí nữ đang "ngủ say" trong phòng.

 

Đến nhà Liễu Đại Chính, Liễu Đại Chính kích động đến phát , cả đời ông từng gặp quan lớn hơn cả đội trưởng đại đội nữa!

 

Trong lúc kích động, ông quy kết việc lành là do em của ông là Tư Niên mang , nếu cho xem cắt giấy, thì cũng sẽ móc bông hoa lan đan lãnh đạo lớn khen ngớt lời.

 

Huhu!

 

Mình ngay mà, Tư Niên chính là tiểu phúc tinh của mà!!

 

 

Loading...