Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 266: ---
    Cập nhật lúc: 2025-10-30 13:04:14
    Lượt xem: 0 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng gõ cửa "thình thịch" khiến Tiền Tiểu Quyên cau mày.
Triệu Tình Tình sốt ruột lau miệng, dậy mở cửa.
“Ai đó?!”
Cửa mở , cô giật , đó là hai viên cảnh sát mặc cảnh phục.
“Mẹ!”
Tiền Tiểu Quyên dậy đến cửa, hai viên cảnh sát, e dè: “Hai vị cảnh sát đồng chí, xin hỏi tìm việc gì ạ?”
Cảnh sát liếc cô , trực tiếp hỏi: “Triệu Bằng Trình chồng cô ?”
Tim Tiền Tiểu Quyên giật thót: “Dạ .”
Cảnh sát gật đầu: “Anh vì tội đột nhập cướp tài sản bất thành bắt. Anh gặp hai , tiện thể cô mang một ít đồ dùng cá nhân cho .”
Tiền Tiểu Quyên trợn tròn mắt, dường như hiểu, Triệu Tình Tình thì bật .
“Mẹ! Bố bắt , bây giờ ạ!! Mẹ!! Hu hu!!”
Tiền Tiểu Quyên cố gắng giữ vững tinh thần, thu dọn một ít đồ, vội vã đưa Triệu Tình Tình đến đồn công an.
Khi hai con thấy ở đồn công an thì đều sốc nặng!
Cái đầu heo là ai ?!
Mãi đến khi Triệu Bằng Trình mở miệng , họ mới phản ứng .
“Bố! Bố biến thành Trư Bát Giới !!”
Tiếng than đến miệng của Triệu Bằng Trình lập tức chuyển thành mắng té tát: “Con nhỏ c.h.ế.t tiệt ! Lão tử là Trư Bát Giới, mày là cái gì?!”
Tiền Tiểu Quyên Triệu Bằng Trình mà đau đầu thôi: “Đã đến lúc nào mà hai còn tâm trạng gây gổ?! Bằng Trình, , bắt đồn công an?
Vị cảnh sát đồng chí nãy , còn là do tự đến tự thú ư?! Anh mất trí ?!”
Triệu Bằng Trình với vẻ mặt kinh hoàng cô : “Chính là tự đến tự thú, đột nhập cướp tài sản, g.i.ế.c bất thành, tội!”
Tiền Tiểu Quyên đàn ông sợ hãi như một đứa trẻ mặt, tâm lực kiệt quệ!
Cô cố nén cơn giận xuống, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Anh cho , rốt cuộc là ai biến thành nông nỗi ?! mới thể tìm em gái cứu chứ!
Có là cái đó...”
Triệu Bằng Trình lao đến: “Không thể ! Không thể !!
Tiểu Quyên, cứ trực tiếp tìm Triệu Tuyết Oánh! Bảo cô cứu ! Cô nhất định cứu !”
Tiền Tiểu Quyên: Thôi , đàn ông thể trông cậy nữa.
“Anh mà rõ ràng, bảo cô cứu !”
Triệu Bằng Trình điên cuồng lắc đầu: “Không thể , thể , Tiểu Quyên, cô tìm cô , nhất định bảo cô cứu , tù !”
Triệu Tình Tình ở một bên, ôm miệng, nức nở: “Mẹ ơi, xong , bố con ngốc !”
Tiền Tiểu Quyên: Mẹ kiếp, cái nhà , kéo nổi đứa nào!
Mặc kệ, cô sẽ trực tiếp cho Triệu Tuyết Oánh, để Triệu Tuyết Oánh đau đầu !
Dù , Triệu Bằng Trình là trai cô , đồn công an cũng là vì việc cho cô , cô mà dám giúp đỡ ?!
Khóe miệng Tiền Tiểu Quyên nhếch lên một nụ lạnh, thì cô sẽ dẫn cả nhà già trẻ lớn bé đến bám víu lấy cô !
Dù bao nhiêu năm nay đều là Triệu Tuyết Oánh nuôi sống nhà họ Triệu, Triệu Bằng Trình chỉ là một vật trang trí!
Có cũng chẳng khác gì!
Tiền Tiểu Quyên khinh bỉ liếc Triệu Bằng Trình đang sụt sùi lóc, xa ngu ngốc, bây giờ còn hóa điên nữa!
Thật sự nữa !
Thế là, giữa tiếng “cứu ” gào khản cả cổ của Triệu Bằng Trình, hai con vội vã rời .
Người cảnh sát già ở phòng bên cạnh vẫn luôn lén bước , thấy cái tên Triệu Tuyết Oánh thì khẽ cau mày.
Thành phố Ô Hải.
Triệu Tuyết Oánh lơ đãng đoàn múa biểu diễn, trái tim đập thình thịch ngừng, cứ như chuyện gì sắp xảy !
“Cô Triệu, điện thoại cho cô!”
Triệu Tuyết Oánh giật , đối diện với ánh mắt kỳ lạ của nhân viên, cô miễn cưỡng một tiếng.
“Cảm ơn cô nhé, đến ngay đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-266.html.]
Linh cảm trong lòng cô ngày càng tệ, cô luôn cảm thấy nên cuộc điện thoại .
Đến khi cô nhấc ống lên, linh cảm trong lòng thành sự thật.
“Triệu Bằng Trình công an bắt , tù, cô tìm cách lôi ! Với , nhà hết tiền , gửi tiền cho chúng .”
Bàn tay Triệu Tuyết Oánh cầm ống run lên, cô cảm giác thứ gì đó mất kiểm soát .
Cô cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh vì chuyện gì mà bắt?”
Tiền Tiểu Quyên ở đầu dây bên lạnh: “Triệu Tuyết Oánh, cô giả vờ cái gì, cô gì ? Không cô bảo gì ?”
Mèo Dịch Truyện
Triệu Tuyết Oánh hít sâu một , đe dọa: “Tiền Tiểu Quyên, cảnh cáo cô, đừng bừa! Anh gì, ?!”
Tiền Tiểu Quyên thờ ơ đảo mắt: “Dù thì, cũng ở trong đồn công an , cô thích cứu thì tùy. Với , chuyển tiền , chồng cô ngã , đang viện, cô chuyển tiền, tiền chữa bệnh cho bà !”
Triệu Tuyết Oánh giận dữ trào lên, thể nhịn nữa, mắng xối xả!
“Tiền Tiểu Quyên! Đó là chồng cô, là chồng cô! Cô thái độ gì ?!”
Tiền Tiểu Quyên căn bản sợ cô : “Kêu la cái gì mà kêu la, khoe giọng cô lớn ?!
, Triệu Bằng Trình là chồng , cũng là trai cô đúng ? Anh cô vì cô mà tù , cô nên tìm cách cứu ?!
Với , bà cụ là chồng , thì là cô nữa ?
Tự hỏi lương tâm cô xem, cô là con gái, từng nấu cho một bữa cơm, bưng cho một bát canh ?
Nói ?
Cô xứng đáng ?!”
Triệu Tuyết Oánh tức đến thở hổn hển, hận thể kéo Tiền Tiểu Quyên từ đầu dây bên sang bóp cổ c.h.ế.t.
Nghe thấy cô nữa, Tiền Tiểu Quyên hài lòng.
“Triệu Tuyết Oánh, cho cô , đừng mà nhảm, chuyển tiền qua đây, Triệu Bằng Trình cô thích cứu thì tùy. mà, nếu chồng vì cô mà bắt tù, cô sẽ nuôi và Tình Tình cả đời!
À, còn cả chồng cô đang liệt giường nữa.
Cô mà chịu nuôi cũng , chỉ nên lung tung gì đó mặt nhà họ Tưởng thôi!”
Bàn tay Triệu Tuyết Oánh nắm chặt ống nổi đầy gân xanh: “Tiền Tiểu Quyên, cô dám?!”
Tiền Tiểu Quyên một cách ngông cuồng: “Ha ha ha, cô xem dám ! Kẻ gì để mất sợ kẻ của, cô cứ thử xem!”
Triệu Tuyết Oánh vô cùng hối hận, chuyện cô bỏ rơi đứa trẻ năm xưa Tiền Tiểu Quyên , khiến cô dùng chuyện để uy h.i.ế.p cô suốt bấy lâu nay.
Không cô từng nghĩ đến việc khiến Tiền Tiểu Quyên câm miệng.
, Tiền Tiểu Quyên quá xảo quyệt, một bức thư và giấu , chỉ cần cô gặp chuyện, nhà cô sẽ gửi bức thư đó cho nhà họ Tưởng.
Cô lên kế hoạch lâu như , còn đ.á.n.h đổi cả cuộc đời , thể cứ thế hủy hoại!
Hít sâu một , Triệu Tuyết Oánh lạnh mặt.
“Người sẽ cứu, tiền lát nữa sẽ gửi cho cô.
Tiền Tiểu Quyên, cái miệng của cô hãy ngậm chặt cho ! Với , bảo ở trong đó đừng lung tung!”
Nói xong, đợi đối phương phản ứng, cô liền cúp điện thoại.
Tiền Tiểu Quyên ở đầu dây bên tiếng tút tút của điện thoại, đắc ý .
Hừ!
Đấu với lão nương !
Cô cũng chỉ thể lừa gạt thằng ngốc Tưởng Mục Vân thôi!
Triệu Tuyết Oánh máy điện thoại, lâu rời .
Nhà hết tiền .
Khi họ rời Kinh Thành, chỉ mang theo năm trăm tệ mà bà cụ Tưởng đưa.
Đến đây cái gì cũng sắm sửa , Tưởng Mục Vân và Tư Tư đứa nào cũng giỏi tiêu tiền, cộng thêm việc cô mua sắm trang sức, năm trăm tệ căn bản đủ chi tiêu.
Nghĩ nghĩ , vẫn để Tưởng Mục Vân gọi điện cho nhà họ Tưởng để đòi tiền, nếu , chỉ dựa lương của hai , nuôi cả nhà họ vất vả , huống hồ còn nuôi Tiền Tiểu Quyên và gia đình cô nữa.
Cả Triệu Bằng Trình nữa, cũng thể bỏ mặc.
Tuy trai của cô ngu ngốc, nhưng cái lời, cho một chút lợi lộc là thể sai bảo việc.
Điều quan trọng nhất là, cô chặn chuyện , tuyệt đối thể để nhà họ Tưởng !
