Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 268: Chuyến đi tức thời, tính toán ---
    Cập nhật lúc: 2025-10-30 13:04:16
    Lượt xem: 2 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên con đường lớn ngoại ô Kinh Thành, một chiếc xe tải lao nhanh qua, cuộn lên từng đợt bụi đất.
Minh Đại cảnh vật lướt qua nhanh chóng, vẫn còn ngẩn .
Không ngờ, chuyến tức thời đầu tiên khi xuyên sách là cùng Chu Tư Niên.
Chu Tư Niên lái xe, đưa giỏ đồ ăn vặt chuẩn cho cô: “Minh Đại, chúng đến nửa đêm mới tới Ô Hải thị, cô ăn chút gì lót , buồn ngủ thì cứ ngủ.”
Minh Đại nhận lấy giỏ đồ ăn vặt nhỏ đầy ắp, lấy hai viên kẹo bạc hà, bóc một viên đưa cho Chu Tư Niên.
“ buồn ngủ! Hơi phấn khích quá . Chu Tư Niên, nhà Tưởng Mục Vân bây giờ đang ở ?”
Chu Tư Niên đưa tay nhận, mà tự nhiên nghiêng đầu qua, há miệng c.ắ.n lấy viên kẹo.
“Biết chứ, Ô Hải thị là quê hương nhà đẻ của bà Tưởng, họ đang ở trong căn nhà cũ của bà Tưởng lão thái.”
Giọng tự nhiên, chỉ là tai dần đỏ bừng lên.
Minh Đại sững sờ một chút, lòng bàn tay trống của , nhắc nhở: “Anh dùng tay nhận chứ! Dùng miệng trông quan hệ giữa chúng bình thường!”
Chu Tư Niên dám đầu : “Ưm, .”
Lần còn dám nữa!
Hai bên đang hưng phấn bàn luận, thì ở Ô Hải thị, Tưởng Mục Vân Triệu Tuyết Oánh đang lặng lẽ rơi lệ mà đau lòng thôi.
“Thôi , em đừng nữa, vẫn luôn như thế mà.”
Triệu Tuyết Oánh giận dỗi , : “Anh chỉ bắt em hiểu cho , cũng hiểu cho em chứ. Không mắng đến đầu thì đương nhiên là chẳng quan tâm .
Ôi! Mẹ cố tình gọi điện đến đơn vị của em, bảo đồng nghiệp chuyển lời cho em rằng con dâu thì an phận thủ thường, đừng xúi giục đòi tiền gia đình.
Ôi! Mất mặt c.h.ế.t !! Em còn mặt mũi nào ở đơn vị nữa chứ!!”
“Tưởng Mục Vân, vỗ lương tâm mà xem, em bảo đòi tiền ?!
Dù cho tiền, một em tiêu ?! Em vì ai chứ?!”
Tưởng Mục Vân cô cho tim nhói, vội vàng ôm lấy cô dỗ dành: “Đâu em xúi giục, là hiểu lầm mà? Nhà nào mà chẳng chi tiêu khi sống qua ngày!
Anh , để em lo liệu cuộc sống của ba chúng , em vất vả . Mẹ điều của em nên mới hiểu lầm thôi. Em yên tâm, sẽ giải thích rõ ràng với .”
Những lời mềm mỏng khiến Triệu Tuyết Oánh bật cơn . Ở tuổi ngoài bốn mươi, nhờ chăm sóc , cô lên vẫn còn nét quyến rũ, khiến Tưởng Mục Vân ngây ngô vui vẻ.
“Em , ghét em vì em đưa tiền cho nhà đẻ.
, Mục Vân, chị dâu em khó chịu đến mức nào mà. Mẹ em ngã viện, em thể qua chăm sóc, chị ý kiến lớn , nếu bây giờ gửi tiền thì chị thể sẽ chăm sóc em nữa, em đây?!
Dù em gả cho , nhưng cũng thể bỏ mặc ruột chứ?”
Tưởng Mục Vân mãn nguyện ôm lấy cô : “Anh , em chỉ là quá lương thiện, nên mới luôn chị dâu em bắt nạt.
Thôi , nghĩ đến việc chị mang Tư Tư, một đứa con gái xuất sắc như đến cho chúng , quá đáng một chút cũng thể tha thứ.
Huống hồ, vợ, cũng gọi là , bà bệnh tật chúng chăm sóc , lẽ gửi chút tiền qua chứ.”
Triệu Tuyết Oánh ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ dường như ánh lấp lánh: “Mục Vân, thật , điều may mắn nhất trong đời em chính là gả cho .”
Tưởng Mục Vân trong lòng, trân trọng : “Oánh Oánh, em yên tâm, khi cưới em thề sẽ đối xử với em cả đời.
Mặc dù bây giờ cảnh của chúng chút khó khăn, nhưng em yên tâm, đợi ông cụ nguôi giận, chúng vẫn thể về Kinh Thành.”
Triệu Tuyết Oánh dịu dàng dựa lòng : “Em , em tin .
Chỉ là Mục Vân, chúng thể đợi, nhưng Tư Tư lẽ đợi nữa , con bé 18 tuổi, sắp 19 .
Con gái tuổi xuân thì ngắn ngủi, lúc , ai cũng đối tượng, con bé , sẽ khác chê .
Lần là ông cụ định hôn sự, em dám gì, nhưng cũng thấy đấy, nhà họ Chu là hạng như , em thể yên tâm mắt của ông cụ chứ?
Vậy nên em tự xem mặt cho Tư Tư, nhưng Ô Hải thị là một nơi nhỏ bé, so với Kinh Thành mà nhiều trai chứ.
Nếu hai năm nữa mới về, những đàn ông chọn hết thì ?!”
Tưởng Mục Vân ôm lấy cô , thở dài một tiếng: “Cái , đến Tết, chúng đưa Tư Tư về Kinh Thành , Tết nhất định sẽ nhiều đến nhà họ Tưởng chúc Tết.
Tư Tư nhà chúng xuất sắc như , đến lúc đó, chẳng tài tử thanh niên sẽ tha hồ cho Tư Tư chọn ?!”
Triệu Tuyết Oánh câu trả lời mong , cong cả mắt: “Tư Tư cha như là phúc khí của con bé đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-268-chuyen-di-tuc-thoi-tinh-toan.html.]
Bởi vì khi cô và Tưởng Mục Vân kết hôn, chuyện diễn vui, bà Tưởng lão thái coi thường cô , nên những năm Tết, cô phép đến nhà cũ ăn Tết.
Đây cũng là nỗi lo lắng bấy lâu của cô .
Cô , Tưởng Mục Vân mỗi năm đều chỉ qua đó một chút về, ăn cơm ở đó.
Năm nay thì , cô nhất định ở nhà họ Tưởng ăn bữa cơm tất niên mới , nếu , chi thứ ba của họ thật sự sẽ hai chi còn của nhà họ Tưởng đá ngoài!
Điều cô chắc chắn cam tâm!
Tưởng Mục Vân xa kéo cô về phía giường: “Biết là bố , em sinh thêm cho một đứa nữa ? Con trai con gái đều thích!
Tuyết Oánh, Tư Tư cũng thích, nhưng một đứa con do em sinh .”
Triệu Tuyết Oánh thẹn thùng trừng mắt : “Anh hổ !”
cũng từ chối.
Đèn tắt.
Triệu Tuyết Oánh ngoài mặt thì qua loa, nhưng trong lòng lạnh, sinh cho một đứa là bất đắc dĩ .
Sinh thêm một đứa chẳng là tranh giành tài nguyên của nhà họ Tưởng với Tư Tư ?
Thế nên khi sinh con gái út, cô lén lút đặt vòng tránh thai. Bao nhiêu năm nay bụng động tĩnh, cô vẫn luôn là duyên phận tới, thực là sinh nữa mà thôi!
Mèo Dịch Truyện
Không ai phép tranh giành đồ của Tư Tư, kể cả con ruột của cô cũng !
Ngoài cửa, Tưởng Tư Tư đang lén, mặt đỏ bừng rút về phòng .
Nghe những lời của cha nuôi, trong lòng cô dâng lên sự bất an và hổ.
Quả nhiên, vẫn con của chính !
Nói gì mà tuy Tư Tư cũng , nhưng suy cho cùng, vẫn là ghét bỏ con ruột của ?!
Ha ha, ngờ , vốn là con của , cũng sẽ sinh thêm đứa con nào khác nữa!
Còn về cô em gái nhỏ , Tưởng Tư Tư nhíu mày, yên phận ở quê chẳng ? Cứ đòi chạy lên Kinh Thành gì, đúng là một con nợ!
Nghĩ đến dáng vẻ của Minh Đại, trong mắt Tưởng Tư Tư tràn đầy ghét bỏ và kiêng kỵ.
Cô cũng giỏi giang thật, những thanh niên trí thức hạ hương khác cả đời khó mà về một , cô mà hai năm trở về .
Giá như…
Còn chú út nữa, thế chứ, chỉ đối phó với một cô bé mười sáu tuổi thôi mà, những dọa , còn tự rước họa .
Bây giờ còn nghĩ cách cứu chú , đúng là giúp thì ít mà gây rối thì nhiều!
May mà kinh động đến Minh Đại, cô vẫn gì cả.
Tưởng Tư Tư giường, đầu óc cuồng.
Cô thể yên chờ c.h.ế.t như nữa, cô chủ động tay!
Sự tồn tại của Minh Đại luôn là một quả b.o.m nổ chậm, khác với sự tự tin của , cô từ nhỏ ý thức cảnh giác.
Cô là hàng giả, nhà họ Tưởng ngoài Tưởng Mục Vân , một ai coi trọng cô .
Vì , từ khi còn nhỏ, Tưởng Tư Tư cách giả đáng thương, rằng nhà họ Tưởng bắt nạt cô, khiến Tưởng Mục Vân thương xót. Cộng thêm tiếng than của , Tưởng Mục Vân đưa hai con cô ngoài, xây dựng một tổ ấm nhỏ của riêng .
Thoát khỏi tầm mắt của nhà họ Tưởng, cô nắm Tưởng Mục Vân trong lòng bàn tay. Từ đó, cô mới thể sống cuộc sống mà một tiểu thư nhà họ Tưởng đáng lẽ .
Giờ đây, cô nhân lúc Minh Đại phát hiện, lợi dụng phận cháu gái duy nhất của nhà họ Tưởng, tự chọn một đối tượng kết hôn phù hợp, ít nhất thế lực ngang bằng với nhà họ Tưởng.
Như , khi kết hôn, cô sẽ còn lo lắng về việc phận bại lộ nữa.
Còn về việc nhà chồng chấp nhận , Tưởng Tư Tư tự tin .
Bấy nhiêu năm dạy dỗ, cô giỏi hơn cả .
Chỉ cần giống , nắm giữ chồng, thì nhà chồng ý kiến cũng tính là gì?
Nếu sinh con, cô sẽ tấm kim bài miễn c.h.ế.t. Đến lúc đó, dù Minh Đại trở về, cũng thể động đến cô một chút nào.
Càng nghĩ cô càng phấn khích, cho đến nửa đêm mới thực sự chìm giấc ngủ.
Cùng lúc đó, chiếc xe tải cũng đến thành phố Ô Hải.
