Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 290: --- Cái đó thì không được đâu!!!
    Cập nhật lúc: 2025-10-30 13:04:38
    Lượt xem: 1 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai làng, liền thấy chiếc xe tải vẫn còn dừng ở đầu làng mà .
Hai thấy lạ, vội vàng vòng qua xe tải, phát hiện chiếc ô tô con phía đang một chiếc xe ngựa chặn .
Liễu Tam Gia bên cạnh xe ngựa, vẻ mặt bất lực Tiểu Mã Vương đang chổng mông, dí đầu cửa sổ chiếc ô tô con của , bất lực thở dài.
Ngửi , ai mà ngửi mày chứ!
Ông thật sự là chẳng cách nào với cái tổ tông !
Xe còn dỡ xong, đợi ông chỉ huy, nó điên cuồng chạy vọt đầu làng, đến nơi liền chặn xe của , dí đầu cửa sổ xe!
Đáng giận nhất là, ông còn dám quản!
Không đ.á.n.h , mắng !
Chỉ cần tỏ vẻ khó chịu là nó dám c.ắ.n !
Một con ngựa c.ắ.n ư?!
Lại còn chuyên c.ắ.n m.ô.n.g nữa chứ!!!
Kiếm lý lẽ ở đây!
Lần đầu tiên c.ắ.n ông sốc !
Lại còn thích ăn kẹo, cho là nó đá hậu, húc !
Trước ông là một lão độc , tự kiếm tiền tự tiêu , giờ thì định kỳ đến hợp tác xã mua bán để mua kẹo cho nó!
Nếu ông lấy vợ, còn chắc định kỳ mua kẹo cho vợ ăn !
Mèo Dịch Truyện
Không mua chứ !
Cái tổ tông chạy nhanh quá, căn bản nhốt !
Không cho ăn kẹo là lập tức bỏ chạy, hại ông mỗi ngày đang tìm nó thì cũng là đường tìm nó, những chân nó dắt cho gầy tong, mà ngay cả cái lưng gù cũng dám gù nữa, chỉ sợ tốc độ chậm thì đuổi kịp nó!!
Hoàng Đậu trong chiếc ô tô con, Tiểu Mã Vương đang cố sức ngửi , cũng sợ hãi, chỉ cảm thấy thú vị.
Nó đột nhiên xuất hiện, dọa giật , nếu tay lái của , lẽ đ.â.m .
Chặn xe xong, nó thò đầu , cứ thế thò một cách khó coi, cũng chẳng thấy mệt, nhếch môi, nhe hàm răng cửa, ngửi ngửi trong xe một hồi, ngửi còn c.ắ.n hai cái.
May mà c.ắ.n là ghế xe chứ .
lúc đang nghĩ nên đuổi con ngựa , thì con ngựa đột nhiên khựng , mạnh mẽ rụt đầu .
Két một tiếng, suýt chút nữa kéo cả cánh cửa xe theo.
Rồi tiếp theo là tiếng kêu kinh ngạc của lão già bên cạnh và tiếng ngựa hí dài.
Hoàng Đậu tò mò bước xuống xe, qua.
Liền thấy con ngựa kéo xe, kiên quyết đ.â.m thẳng về phía Cố Tư Niên và Minh Đại ở đầu làng!
“Cẩn thận!!”
Hoàng Đậu và Chu Khánh sợ hãi lập tức đuổi theo, vút vút hai cái, vượt qua Liễu Tam Gia đang chạy !
Tam Gia chạy đến thở hổn hển, thấy ai cũng chạy nhanh hơn , tức quăng roi, phịch xuống đất.
“Chạy ! Đám mày chạy ! Ai mà chạy nhanh hơn đám mày chứ!!”
Không đợi Hoàng Đậu và Chu Khánh kịp đến, Tiểu Mã Vương tới nơi,
lúc họ tưởng Minh Đại và Cố Tư Niên sẽ đ.â.m bay , thì Tiểu Mã Vương tự động giảm tốc độ, bốn vó đang chạy như bay lập tức chuyển sang chế độ bước nhỏ, nhẹ nhàng gõ móng đến mặt Cố Tư Niên, cái đầu ngựa to lớn cố sức chen lòng , miệng ngừng rên rỉ.
, rên rỉ!!
Hoàng Đậu ngơ ngác Chu Khánh: “ lầm chứ, đây là ngựa chứ ch.ó ?!”
Chu Khánh cũng trưng vẻ mặt khó tả: “Có khi nào là giống mới, ch.ó ngựa ?!”
Hoàng Đậu cạn lời: “Sao ngựa chó?!”
Chu Khánh liếc một cái: “Đồ mù chữ, cái đó gọi là ch.ó nghiệp vụ!”
“Bốp!!”
Hoàng Đậu nắn cằm, Tiểu Mã Vương khi cọ Cố Tư Niên xong cọ Minh Đại: “Nơi thể dung chứa Cố của chúng quả nhiên nơi tầm thường, những dân làng kỳ lạ, mà ngay cả động vật trong làng cũng kỳ lạ!”
Chu Khánh xoa xoa cục u đầu, gì nữa.
Minh Đại Tiểu Mã Vương đang nũng với , cảm thấy xót xa.
, họ mang nó đến Liễu Gia Loan xong thì mất, chắc là sợ hãi cộng thêm nhớ họ .
Cô gái mềm lòng liền bóc hai viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đút cho nó ăn.
Tiểu Mã Vương thỏa mãn l.i.ế.m sạch kẹo trong lòng bàn tay cô, ăn cọ lên cô.
Loài hai chân bụng, thơm thơm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-290-cai-do-thi-khong-duoc-dau.html.]
Dắt Tiểu Mã Vương đang thỏa mãn làng, lúc mới thấy Liễu Tam Gia đang đất hờn dỗi.
Tiểu Mã Vương cà khịa tới, c.ắ.n rơi chiếc mũ rơm của Liễu Tam Gia.
Minh Đại khóe miệng giật giật, thẩm mỹ của Tam Gia lúc nào cũng đỉnh cao, đàn ông đầu tiên đội mũ xanh (mũ của cắm sừng) ở Liễu Gia Loan!
“Ôi trời! Mày c.ắ.n mũ của tao! Trả cho tao cái coi!!!!”
Giọng quen thuộc ! Thật thiết!
Minh Đại hì hì chào: “Tam Gia!”
Liễu Tam Gia sững sờ, bất ngờ đầu: “Tiểu Minh thanh niên trí thức! Con về !!”
Minh Đại gật đầu, móc hai viên kẹo cho ông: “Vâng , cháu về ạ, chăm sóc Tiểu Mã Vương vất vả , mời ông ăn kẹo!”
Liễu Tam Gia ha hả nhận lấy, Tiểu Minh thanh niên trí thức về thì quá !
Cố Tư Niên cũng nhặt mũ của , hàm răng sún của ông đang c.ắ.n kẹo, mới nhớ , hình như là do đ.á.n.h gãy.
Anh âm thầm lấy hết kẹo trong túi , bỏ mũ, mới trả cho ông.
Liễu Tam Gia Cố Tư Niên mặt đen sì, đưa mũ cho , vẫn còn sợ hãi, sẽ đ.á.n.h nữa chứ?!
Nhìn một lúc, thấy biểu cảm gì đổi, ông mới yên tâm, cẩn thận nhận lấy chiếc mũ.
Nhận thấy trọng lượng đúng, một cái, giật , hoảng sợ Cố Tư Niên.
“Mày định vu oan tao lấy kẹo của mày, đ.á.n.h tao chứ!!!
Tao cho mày ! Cái đó thì !!!”
Nói xong liền định trả kẹo trong mũ cho Cố Tư Niên.
Cố Tư Niên giật giật khóe mắt, Minh Đại bên cạnh thì đến gập cả !!!
Đây là đ.á.n.h đến mức hoang tưởng đây!
“Không ! Cho ông ăn đó!”
Liễu Tam Gia cảnh giác Cố Tư Niên: “Tao tin!”
Cố Tư Niên hít một thật sâu, chỉ Tiểu Mã Vương: “Cho nó ăn đó, ông cứ giữ lấy !”
Liễu Tam Gia lập tức thả lỏng, ừm một tiếng, cất kẹo .
Cố Tư Niên xoa xoa thái dương, khó quá!
Sau khi giải thích rõ ràng cho Liễu Tam Gia rằng máy kéo đến, cần ông và Tiểu Mã Vương nữa, Liễu Tam Gia vui vẻ đưa roi cho Minh Đại, đút kẹo túi ruộng xem náo nhiệt.
Cố Tư Niên chỉ đường cho Hoàng Đậu và Chu Khánh, bảo họ lái xe đến điểm thanh niên trí thức , còn và Minh Đại dắt Tiểu Mã Vương đến sân đập lúa để dỡ bỏ lúa xe.
Dỡ xong lúa, tiện thể tháo xe , hai dắt Tiểu Mã Vương về nhà.
Trên đường, Minh Đại cúi đầu gì.
Cố Tư Niên một đoạn, bất lực mở lời: “Cứ , đừng kìm nén quá mà hỏng .”
Minh Đại lúc mới nhịn nữa, nửa dựa Tiểu Mã Vương, đến nỗi thẳng .
“Ban đầu cháu thể nhịn , nhưng đến chỗ Tam Gia thì cháu chịu nổi nữa !”
Tiểu Mã Vương cô cọ đến ngứa, cũng nhe hàm răng cửa to lớn gào gào , Minh Đại càng hơn.
Cố Tư Niên bất lực một một ngựa, một là do lừa về, một là do thích, cái nào cũng nỡ, đành nhịn thôi!
Cuối cùng, vẫn là Cố Tư Niên sợ cô đau bụng, bế ngang eo cô, đặt cô lên lưng Tiểu Mã Vương.
“Cứ , đợi em đủ , chúng về nhà.”
Minh Đại hít hít mũi, lưng Tiểu Mã Vương, cảm nhận làn gió mát lạnh bóng cây, dần dần ngừng .
Nhìn những cánh đồng lúa vàng óng xa xa và những chiếc mũ rơm đủ màu sắc, cùng với đám đông náo nhiệt, Minh Đại thở phào một .
“Cố Tư Niên, về nhà thật !”
Cố Tư Niên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô gái tràn đầy sự thư thái và thoải mái, cũng theo.
Anh lật lên ngựa, ôm chặt cô gái đang ở phía , lắc nhẹ dây cương: “Đưa em về nhà!”
Tiểu Mã Vương hí lên vui vẻ, đưa hai phi nước đại về phía nhà, để một chuỗi tiếng vui vẻ.
Về nhà, thật !
Các độc giả mến, đôi khi , mà là thể !
Hẹn gặp ngày mai!
Mong là đừng nhốt phòng tối nữa!
Oa oa oa!
