Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 312: --- Làm sao có thể ăn thịt thỏ?! Anh nói xem tôi có tình yêu thương không!
Cập nhật lúc: 2025-10-30 13:06:23
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiễn , Cố Tư Niên dắt tiểu mã vương giải quyết chuyện đại sự của ngựa, Minh Đại xách một con thỏ về nhà.
Khi ngang qua điểm thanh niên trí thức, cô vặn thấy Phương Nhu ở cửa, chỉ huy Liễu Yến và Tề Chí Quân khiêng La Thành ngoài.
Minh Đại tổ hợp bốn kỳ lạ đó, ngẩn một chút.
Phương Nhu sắm cho La Thành một chiếc xe lăn, cô chuyện , thời gian cũng là cô đẩy La Thành đến phòng y tế thuốc.
Tề Chí Quân và Liễu Yến thì ?
Đặc biệt là vẻ mặt của Liễu Yến, trông vui vẻ, ngược Tề Chí Quân mặt mày đen sì, hề vui chút nào.
Không hiểu, Minh Đại cũng định hỏi, chỉ gật đầu một cái, coi như chào hỏi.
Cô định để ý đến bốn , nhưng bốn định để họ rời .
Phương Nhu thấy con thỏ trong tay cô, mắt sáng lên, cô sớm nhắm đến mấy món đặc sản núi, nhưng xung quanh là đồng đội heo, ai giúp gì, lông gà còn thấy một cọng, chứ đừng là thỏ.
Tề Chí Quân thì tập trung quan sát phía , thấy bóng dáng Cố Tư Niên, thở phào nhẹ nhõm, mới nuốt nước miếng con thỏ trong tay Minh Đại, lâu lắm ăn thịt.
La Thành thì theo bản năng cảm thấy tay đau nhói.
Chỉ Liễu Yến, thấy con thỏ trong tay cô, đầu tiên là phấn khích, đó là vẻ ghen tị và cam lòng, ước gì thể giật ngay con thỏ .
Chắc chắn là thỏ mà thanh niên trí thức Cố bắt !
Không chỉ là ban đầu chăm sóc một chút cho thanh niên trí thức Cố điên ?
Tốt mặt thật, ngày nào cũng lẽo đẽo theo ăn chực, đúng là hổ!
Cô nuốt nước miếng, nghĩ đến việc nửa năm nay ăn thịt , cam lòng c.ắ.n môi, nảy một ý.
Nếu cô ăn , thì Minh Đại cũng đừng hòng ăn!
Thế là, trong lúc kịp trở tay, cô mở miệng với vẻ mặt kinh ngạc: “Minh thanh niên trí thức! Cô kiếm con thỏ thế?!”
Giọng to đến mức nửa thôn đều thể thấy.
Minh Đại cạn lời, Liễu Yến dường như nhận quá kích động, liền chữa cháy: “Ờ, ý là, cô bắt con thỏ nhỏ ở ?”
Minh Đại lắc lắc con thỏ béo mười mấy cân trong tay, chút khó hiểu, nhỏ chỗ nào chứ, khá béo ?
Cô còn kịp gì, một đám từ trong sân ký túc xá thanh niên trí thức ùa .
“Thỏ! Thỏ ?!”
“Đâu ?! Đâu ?!”
Một đám thấy con thỏ trong tay Minh Đại, hẹn mà cùng nuốt nước miếng.
Là thịt đấy!
Phương Minh Dương, đầu, ngượng nghịu chào Minh Đại, ngó đầu phía Minh Đại, thấy bóng dáng quen thuộc, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Yến thấy nhiều thanh niên trí thức như đều , mắt đầy hả hê, nhưng mặt vẻ lo lắng, chỉ Minh Đại: “Ở trong tay Minh thanh niên trí thức kìa, cô kiếm , định gì, con thỏ nhỏ xách tai, trông đáng thương quá!”
Lời , còn tưởng cô mới xuống nông thôn ngày đầu tiên!
Hầu Vĩ đang cầm ca , thèm thuồng : “Còn gì nữa, ăn chứ! Chậc chậc, con thỏ béo thật, tiêu chuẩn khẩu phần ăn của Minh thanh niên trí thức đúng là thật!”
Liễu Yến sợ hãi che mặt: “Á! Chúng nó đáng yêu thế, thể ăn thịt thỏ!”
Vừa thuận thế trốn lưng Tề Chí Quân, vẻ dọa sợ.
Tề Chí Quân cũng khá đồng tình Minh Đại, dường như đang trách cô Liễu Yến sợ hãi.
Điên công điên bà, Minh Đại hai mà thấy rợn .
“Kiếm ?
Trên trời rơi xuống, vặn rơi lòng !”
Nụ mặt Liễu Yến cứng đờ, đó ủy khuất mở miệng: “Minh thanh niên trí thức, cô đùa gì thế, đây chắc chắn là cô lên núi bắt .”
Minh Đại lạnh lùng cô : “Là cô đùa , còn hỏi!
Còn hỏi định gì?
Cô bắt thỏ thì định gì?
Thỏ đáng yêu như , đương nhiên là về nhà kho tàu, nếu thì hầm thanh đạm , ghê tởm ?!”
Liễu Yến tuy hiểu, nhưng cô một câu, đỏ cả mắt, trốn lưng Tề Chí Quân thút thít: “Minh thanh niên trí thức, cũng chỉ ý nhắc nhở cô, thỏ là tài sản của công xã, cô thể tự ý lên núi bắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-312-lam-sao-co-the-an-thit-tho-anh-noi-xem-toi-co-tinh-yeu-thuong-khong.html.]
Hơn nữa, cô bắt thỏ , bố nó sẽ nhớ nó lắm đúng ?!”
Nói xong, cô còn ngượng ngùng với những khác một cái: “Hồi nhỏ nuôi thỏ, một nhà ba con đáng yêu lắm, đừng phá hoại hạnh phúc gia đình .”
Minh Đại hừ lạnh một tiếng: “Cái cô cần lo , bố nó cũng bắt .”
Mặt Liễu Yến cứng đờ, giả vờ đau lòng, che mặt: “Minh thanh niên trí thức, cô vẫn nên thả chúng nó , chúng nó thật sự quá đáng thương.”
Minh Đại đảo mắt một cái: “Đáng thương? Cừu con đáng thương ? cũng thấy cô uống ít một ngụm canh thịt cừu nào !”
Liễu Yến gì nữa, chỉ trốn lưng Tề Chí Quân mà , còn tưởng Minh Đại ức h.i.ế.p cô đến mức nào.
Tề Chí Quân hắng giọng, Minh Đại đầy chính nghĩa: “Minh thanh niên trí thức, thanh niên trí thức Liễu đúng, thỏ là tài sản của công xã, cô nhất là thả chúng nó .
Với , cô là nữ đồng chí, nên học tập thanh niên trí thức Liễu một chút, lòng yêu thương hơn, đừng ngày nào cũng chỉ nghĩ đến ăn uống.”
Đặc biệt là khi họ nửa năm trời còn chẳng ăn thịt một , các ngày nào cũng ăn thịt, ai mà chịu nổi chứ!
Minh Đại cặp đôi điên khùng mắt, bỗng cảm giác bất lực gì.
Hầu Vĩ một bên thấy cô gì, mắt đảo qua đảo , lau bọt mép, : “ đấy, Minh thanh niên trí thức, nữ đồng chí thì nên lòng yêu thương một chút, nếu cô thấy phiền, thể giao thỏ cho , sẽ giúp cô phóng sinh.”
Nói xong liền đưa tay định nhận con thỏ tay Minh Đại.
Trương Tiểu Quân và Lưu Đại Nghiệp liếc mắt , cũng vây : “ đấy, Minh thanh niên trí thức, giao cho chúng , chúng giúp cô phóng sinh!”
Mèo Dịch Truyện
Minh Đại tức đến bật , cũng gì, đợi ba đến gần, cô vung tròn con thỏ trong tay, nhằm thẳng mặt ba mà ném tới.
“Bụp! Bụp! Bụp!”
Ba ai cũng ngờ Minh Đại trông yếu đuối dám động thủ, đến khi kịp phản ứng thì mặt tê dại.
Con thỏ trong tay Minh Đại vẫn c.h.ế.t, nên khi đập mặt ba , nó theo bản năng đạp chân, trực tiếp đá mặt họ.
Lực phản đòn của thỏ chuyện đùa.
Trương Tiểu Quân trực tiếp đá ngã ngửa đất, mặt ướt nhẹp, đưa tay sờ: “Á! Chảy m.á.u !”
Hầu Vĩ cũng cảm thấy mặt nóng rát, sờ một cái mới phát hiện mặt thỏ đá rách .
Lưu Đại Nghiệp thì đau đến mức ôm mũi thét, ngẩng đầu lên thì thấy tiếng Liễu Yến hét chói tai: “Á!! Mũi, mũi lệch !!”
Lưu Đại Nghiệp sợ hãi vội vàng sờ, quả nhiên lệch !!
Anh hai mắt đỏ ngầu Minh Đại đang xách thỏ: “Con đàn bà tiện nhân! Ông đây đ.á.n.h c.h.ế.t mày!!”
Minh Đại sợ, bày tư thế phòng thủ mà Cố Tư Niên dạy cô, giơ con thỏ trong tay lên: “Đến đây!”
Đáng tiếc, kịp phát huy, một con thỏ từ trời rơi xuống đạp mặt , thêm một cú đá nữa, Lưu Đại Nghiệp trực tiếp tông văng cửa lớn của điểm thanh niên trí thức, bay trong sân.
Những mặt tại hiện trường đồng loạt lùi , Cố Tư Niên với vẻ mặt lạnh như băng, dám gì.
Cố Tư Niên kéo Minh Đại , cô từ xuống , thương.
“Em chứ?”
Minh Đại lắc đầu, đầu tiên là nhặt con thỏ ngất đất, nhận lấy con thỏ từ tay Cố Tư Niên, xách ba con thỏ đến bên cạnh Liễu Yến.
Liễu Yến đang trốn lưng Tề Chí Quân, lẩm nhẩm trong lòng rằng thấy , thấy .
Tề Chí Quân thì Minh Đại đang hùng hổ tới, theo bản năng né tránh, trực tiếp để lộ Liễu Yến phía .
Liễu Yến cứng , mặt mũi méo xệch ngẩng đầu: “Minh... Minh thanh niên trí thức... Á!!”
Minh Đại một tay xách thỏ, ném thẳng cô , một tiếng "á" vang lên, Liễu Yến ném ngã xuống đất.
“Á! Minh thanh niên trí thức, cô đ.á.n.h !”
Cô định dậy, con thỏ tiếp theo của Minh Đại ném tới, Cố Tư Niên một bên, giúp Minh Đại bắt con thỏ chạy trốn, đưa cho cô.
Thế là Minh Đại dứt khoát cưỡi lên Liễu Yến, một tay khống chế cô , một tay nhận thỏ ném xuống.
Ném xong một con, đổi con khác.
“Nói bậy! Ai đ.á.n.h ! đang giới thiệu cả nhà thỏ cho cô đấy!”
"Bụp! Đây là bố thỏ!”
“Bụp! Đây là thỏ!''
“Bụp! Đây là thỏ con!”
“Bụp! Đến cả dì thỏ cũng bắt đến tặng , cả nhà tề tựu đông đủ, cô xem yêu thương ?!?”