Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 326: --- Thức tỉnh Khôi lỗi

Cập nhật lúc: 2025-10-30 13:06:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Hít!”

 

Hai thuận thế lăn , chân của Phương Nhu vặn đè lên chân của La Thành, đau đến mức hít một khí lạnh.

 

Mẫn Đại: ……

 

Cô định lát nữa La Thành tìm cô đổi t.h.u.ố.c thì thu gấp đôi tiền thuốc.

 

La Thành kịp để ý đến chân , vội vàng buông Phương Nhu để tránh tiếng, tiếc là giờ đây hai ôm thực sự ánh mắt của .

 

Trong đám đông xem náo nhiệt, Hoàng thím thấy sắp án mạng, thể quản.

 

mắng Liễu Đại Trụ khoe khoang, công xã họp, để khoe đội xe đạp của thôn, đưa tất cả cán bộ thôn hết, khiến bà giờ tìm ai, đành tự mặt.

 

Vừa tới, cùng Tần Phương Phương, đỡ Phương Nhu đang ôm mặt đất dậy.

 

“Thôi , Phương thanh niên trí thức, chuyện gì to tát đến mức đáng để cô loạn đòi sống đòi c.h.ế.t thế?”

 

Phương Nhu thuận thế buông tay đang ôm mặt , nước mắt lưng tròng nhào lòng Hoàng thím: “Thím ơi! Cháu thật sự sống nổi nữa! Bị vu oan như , cháu còn gả chồng thế nào đây?!”

 

Hoàng thím tránh nhưng tránh , vẻ mặt ghét bỏ gạt tay Phương Nhu , ai ngờ bà càng gạt, tay Phương Nhu càng siết chặt.

 

Hoàng thím bất lực bĩu môi: “Thế để bắt Đinh Tiểu Phượng xin cô nhé?”

 

Đinh Tiểu Phượng suýt nữa gây án mạng, rụt cổ , dám đồng ý.

 

lúc cô định xin , Phương Nhu chịu: “Cô xin thì thế nào? Danh tiếng của cháu cũng hỏng , ai còn dám cưới cháu nữa?!”

 

Hoàng thím cảm thấy cô quá, ở đây dân phong cởi mở, căn bản sẽ để ý đến chuyện nhỏ như .

 

Hơn nữa, bà cũng nghĩ Phương Nhu sẽ cam lòng gả cho mấy tên chân lấm tay bùn ở đây.

 

Vừa định mở miệng, bà vặn liếc thấy Phương Nhu lén lút La Thành, trong mắt ẩn chứa sự mong đợi.

 

Nhìn La Thành đang do dự, bà lập tức hiểu .

 

Làm một hồi lâu, Phương Nhu vẫn là nhắm trúng La Thành ?!

 

Bà còn tưởng, Phương Nhu thấy La Thành què chân thì sớm từ bỏ ý định chứ?!

 

Mặc dù ý đó, bà cũng chủ động mở lời, mà tủm tỉm hai .

 

Nói đùa thôi, bà mối dễ , một khi họ hòa thuận, theo tính cách của Phương Nhu, thật sự thể đổ lên đầu bà!

 

Phương Nhu chờ mãi thấy Hoàng thím mở lời tác hợp, cô tức c.h.ế.t , c.ắ.n răng, buông Hoàng thím , một nữa lao về phía bức tường.

 

sống nữa!!”

 

Lần may mắn, La Thành vì sự giằng xé trong lòng, kịp giữ cô ngay lập tức.

 

Mặc dù cuối cùng cô vẫn cố gắng phanh , nhưng vẫn đ.â.m sầm .

 

“Á!”

 

“Phương thanh niên trí thức!!”

 

Cú va chạm quá giả, những khác cũng là đồ ngốc, dần dần cũng ý của cô , lập tức sốt ruột nữa, ánh mắt di chuyển giữa cô và La Thành, vui vẻ xem kịch.

 

Phương Nhu tuy vỡ da, nhưng trán cô sưng vù một cục lớn, nhanh trở nên đỏ bừng và sưng tấy.

 

La Thành lúc kiên định tâm ý của , ánh mắt kiên định Phương Nhu: “Phương thanh niên trí thức! Cô đừng c.h.ế.t! Nếu cô chê, nguyện ý cưới cô!!”

 

Lời , cảm thấy thả lỏng ít.

 

Thì , chấp nhận một , xây dựng một gia đình mới, khó đến !

 

Phương Nhu cũng đặt trái tim đang treo lơ lửng xuống.

 

, kịp đợi cô trả lời, một giọng chói tai truyền đến: “ đồng ý!!”

 

Mọi đầu , là La lão thái mắt đỏ hoe.

 

Xuyên Tử nương (Đinh Tiểu Phượng) hả hê mở miệng: “La quả phụ, bà đồng ý? Bà dựa đồng ý? La Thành nhà bà sắp ba mươi , bà cũng chịu tìm vợ cho nó, giờ nó tự tìm một , bà dựa đồng ý?”

 

La lão thái thèm để ý đến cô , mà trừng mắt La Thành đang đất: “Thằng hai! Mày cưới nó!”

 

Đinh Tiểu Phượng cũng sực tỉnh, “chát chát” tự tát hai cái, chỉ lo sướng miệng mà quên mất!

 

Nếu La Thành kết hôn con, bọn họ sẽ dễ dàng bám La Thành để “hút máu” nữa!

 

La Thành La lão thái hai mắt đỏ ngầu, đồng tử co rụt .

 

Phương Nhu đang căng thẳng , thấy , tưởng hối hận, sợ đến mức đẩy mạnh Tần Phương Phương đang đỡ cô , đến bên cạnh La Thành.

 

đồng ý!!”

 

Những vây xem nở nụ hiểu ý, quả nhiên là như !

 

Đứng ánh mắt như ăn tươi nuốt sống của La lão thái, Phương Nhu kiên định mở miệng: “Dựa cái gì mà các vu khống xong , đồng ý và đồng chí La ở bên !

 

Làm vì miếng ăn thì tranh giành một !

 

Hôm nay, thật sự sẽ đồng ý ở bên đồng chí La!”

 

Nói xong, cô cúi đầu, ánh mắt nóng bỏng La Thành: “Đồng chí La! Vì đều mối quan hệ giữa chúng rõ ràng, chúng dứt khoát ở bên !

 

Lời sẽ cưới , còn tính ?!”

 

La Thành tưởng cô đang giận dỗi, thở dài: “Vẫn tính, nhưng Phương thanh niên trí thức, cô suy nghĩ kỹ, đừng giận dỗi.”

 

Phương Nhu gạt phăng nước mắt mặt, nở một nụ chân thành: “ giận dỗi, từ nhỏ mong ước lấy một hùng, bây giờ, gặp , tin, lấy sẽ sai!”

 

La Thành xong, cảm động đến đỏ cả mắt.

 

Anh trở về lâu như , là những lời tiếc nuối, chỉ Phương thanh niên trí thức kiên định cho rằng hùng, khiến tìm cảm giác oai hùng chiến trường.

 

La lão thái hai đối diện , trong lòng dâng lên một trận hoang mang, luôn cảm thấy chuyện gì đó thoát khỏi sự kiểm soát của .

 

đầu tiên hất tay đứa cháu đích tôn , xông tới, đẩy mạnh Phương Nhu ngã xuống, hét lớn với La Thành: “Không ! La Thành, cho mày cưới nó!!”

 

La Thành vội vàng đỡ Phương Nhu đang ngã xuống đất, để ý đến La lão thái đột nhiên phát điên, quan tâm hỏi: “Phương thanh niên trí thức, cô chứ?”

 

Phương Nhu La lão thái đang trừng mắt hai , sợ hãi nép lưng La Thành, c.ắ.n môi nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh La, em , đừng trách thím, thím chắc chắn cho kết hôn, chỉ là thím thích em thôi.”

 

La Thành Phương Nhu điều, nhẹ nhàng lắc đầu.

 

“Không thích cô.”

 

Mẹ từng , như xứng kết hôn, một đời chuộc tội cho nhà họ La.

 

, bây giờ nữa!

 

La Thành ngẩng đầu, ánh mắt kiên định La lão thái đang đầy vẻ hoảng sợ: “Con cưới Phương thanh niên trí thức!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-326-thuc-tinh-khoi-loi.html.]

Phương Nhu cuối cùng cũng nhận câu trả lời , cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, cùng La Thành La lão thái, thể hiện quyết tâm của cả hai.

 

La lão thái hai ánh mắt kiên định, thở càng lúc càng nặng nề, thể kiềm chế cơn giận, bà vung tay tát tới tấp.

 

“Mẹ cho! La Thành! Mày thấy ?! Mẹ đồng ý!!

 

Mày còn chuộc hết tội!!

 

Mày tư cách kết hôn!!”

 

La Thành bảo vệ Phương Nhu phía , La lão thái đang điên loạn.

 

Chính những lời như trói buộc hết năm qua năm khác, khiến dám chấp nhận thiện ý tác hợp của đồng đội.

 

Giờ đây, gặp một cô gái tâm ý vì , thể bỏ lỡ.

 

La lão thái dù cũng lớn tuổi, đ.á.n.h một lúc thì còn sức nữa, thở hổn hển cúi đầu trừng mắt .

 

La Thành ngẩng đầu, chậm rãi mở miệng: “Mẹ, con ngoài nhập ngũ từ năm mười sáu tuổi, đến nay cũng mười năm .

 

Mười năm nay, mỗi đồng lương của con đều gửi về nhà, giúp nhà xây nhà, giúp cả cưới vợ sinh con, giúp nuôi lớn các em.

 

Bây giờ, con còn đưa cả tiền kiếm bằng cả tính mạng của cho .

 

Mẹ, bây giờ, con còn nợ nhà họ La nữa.”

 

La lão thái nghiến răng ken két: “Mày mơ! Mày cả đời đều nợ nhà họ La! Mày cả đời cũng trả nổi!”

 

La Thành khổ đưa tay, từ túi áo lấy một cọc tiền, đếm đếm.

 

“Mẹ, đây là hai trăm tệ .”

 

La lão thái lặng lẽ cọc tiền dày cộp, lâu thật lâu đưa tay nhận.

 

Vẫn là Đinh Tiểu Phượng thấy, giật phắt lấy: “Chú hai, đưa cho cháu là , đưa cho cháu là !”

 

La lão thái con dâu nhận lấy tiền, trong lòng như trống rỗng, khó chịu vô cùng.

 

Phương Nhu suýt nữa thì La Thành cho tức c.h.ế.t! Niềm vui cầu hôn còn!

 

La Thành chỉ còn ba trăm tệ thôi mà!

 

Đưa cho La lão thái hai trăm tệ, một trăm còn còn dùng để chữa chân cho , Phương Nhu cảm thấy đầu óc sắp nổ tung!

 

sốt ruột, giật , nhưng sợ mất hình tượng, dám mở miệng.

 

La Thành hít sâu một : “Mẹ, tiền con đưa cho , lòng hiếu thảo của con cũng tận , …”

Mèo Dịch Truyện

 

La lão thái trừng mắt miệng đang đóng mở: “Sau , mày cứ coi như tao c.h.ế.t .”

 

Ầm một tiếng, La lão thái lảo đảo một cái, ngây đứa con trai câu đó.

 

“La Thành!

 

Thằng hai ! Mày cần nữa ?!

 

Mẹ ép mày nữa!!

 

Mẹ trả tiền cho mày ?!”

 

Nói xong, bà quát lớn với Đinh Tiểu Phượng: “Trả tiền cho thằng hai! Con dâu cả! Trả tiền cho thằng hai!!”

 

Đinh Tiểu Phượng đang cầm cọc tiền sướng tả nổi, bảo cô trả á?!

 

Sao thể!

 

đảo mắt, nhét lòng La Đại Bảo bên cạnh: “Đại Bảo, nhanh, chạy về nhà!!”

 

La Đại Bảo tiền thể mua thịt, nhiều tiền như , mua bao nhiêu thịt chứ!!

 

Thấy bà nội sắp đến tóm , thằng bé ba chân bốn cẳng chạy về nhà.

 

La lão thái tóm , còn suýt nữa trẹo eo, trừng mắt con dâu.

 

Đinh Tiểu Phượng gượng, dám mở miệng.

 

La lão thái lo lắng đầu: “Thằng hai! Mày đợi , sẽ về, lấy tiền cho mày!”

 

La Thành dáng vẻ sốt ruột của bà, nhẹ nhàng lắc đầu, thậm chí cảm thấy, La lão thái như , lạ lẫm đến giống nữa.

 

“Mẹ, yên tâm con sẽ bỏ mặc , khi già , con cũng sẽ cùng cả và chú ba phụng dưỡng, cứ coi như con tách hộ .”

 

Nói xong, với Phương Nhu: “Phiền Phương thanh niên trí thức đỡ một chút.”

 

Phương Nhu nở một nụ gượng gạo, cam lòng liếc hướng La Đại Bảo chạy , cuối cùng vẫn gì, đỡ La Thành lên xe lăn.

 

Thế cũng , đợi đến khi La Thành thành công nổi tiếng, nhất định sẽ càng cảm ơn , cùng tay trắng dựng nghiệp!

 

Đợi đến khi bóng dáng La Thành biến mất trong khu thanh niên trí thức, bà La mới nhận , bà thực sự mất đứa con trai !

 

Suy nghĩ đầu tiên của bà là đau buồn, mà là tức giận!

 

Thằng hai dám!

 

dám thật sự cần bà là nữa chứ!!

 

Con rối mà bà La điều khiển suốt 26 năm thức tỉnh, điều khiến bà thể chấp nhận .

 

Bà thà hủy hoại nó, chứ nó thoát khỏi sự khống chế của một cách nguyên vẹn!

 

Thím Hoàng thấy bà run rẩy khắp , thở dài, một đứa con trai hiếu thảo bao, mà cứ thế tự tay hủy hoại mất !

 

cũng chỉ thể một tiếng đáng đời!

 

“Đi thôi, thôi, chiều nay đồng việc ?!”

 

Thím Hoàng giải tán đám đông, Minh Đại và Cố Tư Niên cũng bưng bát về nhà, lát nữa La Thành chắc chắn sẽ đến phòng y tế thuốc.

 

Về đến nhà, Cố Tư Niên rửa bát ở giếng, Minh Đại chống cằm .

 

“Này, Cố Tư Niên, La Thành thật sự hạ quyết tâm cắt đứt với nhà họ La ?”

 

Cố Tư Niên hất những giọt nước bát: “Xem biểu hiện hôm nay thì đúng là hạ quyết tâm , nhưng vấn đề của là mềm lòng, chỉ xem Phương Nhu giữ thôi.”

 

Minh Đại gật đầu: “Chắc là nhỉ, Phương Nhu kiểu chịu thiệt thòi .”

 

Cố Tư Niên nhún vai: “Ai mà ? Phương Nhu quá nhiều điểm kỳ lạ, thật sự khó .”

 

Anh dừng một chút, tiếp tục : “So với chuyện của họ, tò mò hơn là, rốt cuộc ai trộm trứng gà?!”

 

Minh Đại lập tức trợn tròn mắt: “ !”

 

Chỉ lo buôn chuyện, quên mất chuyện chính !

 

 

Loading...