Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 85: ---Chiến tranh lạnh kéo dài, người nhà họ La
Cập nhật lúc: 2025-10-29 05:34:38
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi ăn trưa xong, Minh Đại dẫn bác Hoàng thăm vườn rau cô trồng.
Bác Hoàng bước kho nóng phả mặt, chậu than ở giữa mà cảm thán việc trồng rau cũng dễ dàng.
Nhìn rổ hẹ, bà ngạc nhiên: "Mới đó mà lên xanh rì ! Con bé Tiểu Minh giỏi quá!"
Minh Đại cũng vui, dẫn bà xem các rổ rau khác, chỉ hẹ mọc, mà mầm tỏi cũng dài năm centimet , rau cải xanh và rau bina thì mới nhú mầm.
Khi thấy nấm, bác Hoàng kinh ngạc: "Thanh niên trí thức Tiểu Minh, cái cháu cũng trồng !"
Minh Đại kể chuyện thể dùng lõi ngô để trồng nấm, khiến bác Hoàng ngẩn .
"Ôi chao, mấy thành phố các cháu giỏi thật, cả đời chúng trồng trọt mà bao giờ nghĩ rằng lõi ngô còn thể dùng để trồng nấm."
Chị dâu Hoàng đồng tình lên tiếng: "Không thành phố giỏi, mà là thanh niên trí thức Tiểu Minh giỏi, đám thành phố ở sân xem, đến làng bao nhiêu năm , ngoài gây chuyện thị phi , cái tích sự gì !"
Bác Hoàng đồng tình với điều .
Minh Đại ngại ngùng: "Không cháu giỏi, là do cháu nhiều sách, chỉ cần chịu khó học hỏi, sách cái gì cũng ."
Bác Hoàng tặc lưỡi: "Còn cả kiến thức dạy trồng trọt ?"
Minh Đại gật đầu: "Có chứ, sách nông học chuyên biệt, đây còn cả đại học nông nghiệp chuyên ngành."
Bác Hoàng gãi đầu: "Thật sự , chúng trồng trọt đều là do đời dạy, ngờ cả thầy giáo dạy trồng trọt."
Minh Đại khuyến khích: "Vì các cháu vẫn học, học thì chẳng gì cả."
Chị dâu Hoàng gật đầu: "Mẹ, đầu năm cho các cháu học tiểu học ở công xã nhé."
Bác Hoàng gật đầu: "Đi, tất cả đều , cả Hoàng Đào và Hoàng Hạnh cũng cho !"
Bà là bà già thiển cận, trọng nam khinh nữ, nếu cháu gái chữ nghĩa, cũng cơ hội tìm việc ở thành phố, hơn nhiều so với việc cưới sớm, quần quật cả đời cho nhà !
Chị dâu Hoàng chỉ cần con học, những cái khác quan trọng, dỗ dành bác Hoàng một tràng "mật ngọt".
Minh Đại cho họ xem giá đỗ cô ủ.
Chị dâu Hoàng ngại ngùng hỏi: "Em Tiểu Minh, ở nhà chị cũng ủ , ở giữa thối thế?"
Minh Đại nghĩ một lát: "Chị dùng đồ dính dầu mỡ để chạm đậu ?"
Bác Hoàng liếc mắt: "Nó ăn cơm xong rửa tay sờ đậu ."
Minh Đại giảng giải cho chị dâu Hoàng đang ngại ngùng về các điểm mấu chốt khi ủ giá đỗ, cuối cùng còn tặng cô nửa rổ giá đỗ vàng và giá đỗ xanh.
Bác Hoàng rổ giá đỗ còn khá nhiều, tính toán ngày tháng: "Con bé Tiểu Minh, bác thấy cháu cũng ăn hết, mấy hôm nữa chợ phiên sẽ họp, cháu thể mang đổi cho dân miền núi, họ chắc chắn sẽ thích."
Minh Đại đang lo giá đỗ ủ nhiều quá, vui vẻ gật đầu.
Cuối cùng, bác Hoàng quên mục đích của , những thứ bà đổi, Minh Đại ghi từng thứ sổ, rõ là bây giờ thư thì cuối tháng mới kết quả.
Bác Hoàng vội vàng vội, tùy theo sắp xếp của Minh Đại.
Lúc về, Minh Đại chia cho bác Hoàng một nửa kẹo, dù bác Hoàng cũng để ít vừng cho cô.
Bác Hoàng chịu, chỉ lấy một nửa kẹo vừng và một nửa kẹo hạt phỉ, kẹo lạc, kẹo hạt thông và kẹo tơ mỗi loại lấy bốn miếng, là để chia cho lũ trẻ ở nhà.
Chu Tư Niên nửa kẹo trả , thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy liền giấu tủ.
Minh Đại đành chịu.
Tiễn bác Hoàng và xong, Chu Tư Niên xoa xoa bụng: "Chưa no."
Minh Đại xong , lúc ăn cơm nãy, Chu Tư Niên ăn 7 cái bánh, khiến bác Hoàng sợ hãi kêu lên nuôi nổi, mà giờ đói ?
Minh Đại dẫn về gian, nấu cho một bát mì sợi lớn, thì chia một bát nhỏ.
Hôm nay cô ăn quá nhiều đồ ngọt, cần chút mặn để cân bằng .
Mèo Dịch Truyện
Ăn xong, hai đồng việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-85-chien-tranh-lanh-keo-dai-nguoi-nha-ho-la.html.]
Minh Đại định mở thêm một mảnh đất nữa để trồng ngô.
Cô cũng ăn bánh bao nhân bột ngô, cả ngô luộc, ngô nướng, ngô hạt phô mai... chậc chậc!
Tác giả: Hai kẻ ham ăn!
Ở khu thanh niên trí thức sân , Tề Chí Quân Phương Nhu thẳng qua mà chào hỏi, tâm trạng xuống dốc đến tột cùng.
Giờ cần Phương Nhu xin nữa, chỉ cần cô chuyện với là .
cô giờ chỉ thèm để ý đến , mà còn xe đạp nữa, thà xe ngựa đến công xã còn hơn là chịu mở miệng chuyện với .
Anh rơi sự bế tắc sâu sắc.
Liễu Yến bộ dạng thẫn thờ của mà trong lòng càng lúc càng vui sướng.
Đây là một trong ít cơ hội cô thể tiếp xúc với những công tử bột như thế , Tề Chí Quân, cô nhất định nắm lấy!
Hai bọn họ cứ cãi vã thêm một chút nữa thì càng !
Hai một đau khổ, một thầm vui mừng, Phương Nhu thì chẳng hề bận tâm.
Cô siết chặt chiếc túi trong tay, nghĩ đến việc qua Tết, thời gian La Thành trở về sớm hơn một chút, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào.
Trong làng, ít đang dựa bức tường chắn gió để phơi nắng, thấy cô khoác áo choàng, ủng đỏ bước tới thì sớm ngừng câu chuyện.
Phương Nhu đến phát chán, mặt biểu cảm bước qua.
Chuyện thanh niên trí thức và dân làng hòa thuận ở vịnh Liễu Gia là chuyện một sớm một chiều, cô cần dính líu quá nhiều đến họ, dù kết hôn với Thành, cô cũng sẽ ở trong làng. Cô dự định thi trở về kinh thành, như cũng thể giúp Thành phát triển sự nghiệp ở kinh thành.
Đợi cô xa , mấy đang xem chuyện lạ mới dám mở miệng.
Bà Khánh thì thầm đầy bí ẩn: "Chậc chậc, tiểu thư từ kinh thành đúng là khác biệt. Bà xem ăn mặc kìa, , cô Phương thanh niên trí thức mới điều kiện gia đình hơn mấy thanh niên trí thức khác nhiều. Đến đây mấy tháng , quần áo bao nhiêu bộ, giày cũng . Cái đôi ủng cao su đỏ cô đó, thường mua màu đỏ , dù con gái ở hợp tác xã mua bán cũng thấy màu đỏ, chỉ màu đen thôi."
Vợ lão Lại vội vàng phụ họa: "Bà đúng, cô Phương thanh niên trí thức đơn giản chút nào."
Vợ thằng Nhị Cẩu cũng nhanh chóng tiếp lời: "Nghe ở nhà gửi đồ xuống liên tục, là đồ , cô Phương việc cũng thiếu ăn."
Những khác cũng theo đó mà tiếp, hy vọng dỗ cho bà Khánh vui vẻ, hợp tác xã đồ gì rẻ tiền thì tiện thể mua giúp họ.
Bà Khánh vì con gái ở hợp tác xã mua bán, gả cho thành phố, còn đưa cháu nội lên thành phố công nhân, nên tự cảm thấy phận khác biệt so với mấy bà già nhà quê . Đối với Phương Nhu, đặc biệt trong nhóm thanh niên trí thức, bà một sự đồng cảm khó hiểu, chuyện với cô vài câu.
Đáng tiếc Phương Nhu thường để ý đến ai, cũng chỉ đến nhà họ La trong làng, khiến ít lời tiếng , dù nhà họ La còn một con trai út lập gia đình ở đó mà!
Những chuyện Phương Nhu đều , cô ngọt ngào tính toán thời gian La Thành trở về, nghĩ đến lá thư từ kinh thành.
Vấn đề của nhà họ Phương nghiêm trọng hơn cô tưởng, giọng điệu của cô cũng nghiêm túc hơn bao giờ hết, đồng thời còn tra hỏi về tung tích lô hàng trong tay cô.
Phương Nhu hồi âm, cô dù tung tích đồ vật cho thì cũng vô ích, cuối cùng đồ vật vẫn sẽ bố lấy đ.á.n.h bạc, chi bằng cô cất giấu, đợi đến khi chuyện đấy hẵng tay, còn hơn kiếp cả nhà sống trong cảnh ăn cám nuốt rau.
Cô để ý đến, lúc nhà họ Phương ở kinh thành đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng như thế nào.
Phương Nhu một đoạn, giẫm bùn lầy một lúc mới đến nơi cần đến.
Nhìn cánh cửa gỗ bong tróc sơn, cô hít sâu một , giơ tay khẽ gõ.
Một lát , c.h.ử.i bới .
"Gõ gõ gõ! Gõ cái gì mà gõ!! Lạnh lẽo thế còn lung tung gì?!"
Nụ Phương Nhu khó khăn lắm mới nặn , cứng đờ mặt.
Người mở cửa là chị dâu cả nhà họ La, Đinh Tiểu Phượng, thấy đến là Phương Nhu, bà đảo mắt một cái, nụ lập tức hiện mặt, nhiệt tình chào đón cô, nhưng ánh mắt nhắm chiếc túi trong tay Phương Nhu.
"Ôi, là cô Phương thanh niên trí thức đấy , mau nhà, ơi, cô Phương thanh niên trí thức đến !"
Hoàn nhắc đến chuyện bà c.h.ử.i bới.
Phương Nhu ghét bỏ c.h.ế.t trong lòng, nhưng nụ mặt đổi, theo bà bước nhà.