“Em gì cơ?”
Sắc mặt Lục Kim Yến lập tức sa sầm.
Hơi lạnh từ ngừng tỏa , cứ như biến Lục Thiếu Du thành một cục băng sống.
Khi Tống Đường chính là Đường Tống, cùng lắm chỉ định tặng lì xì chúc mừng, chứ tuyệt đối đời nào phù rể.
Giờ thì khác, khi cô chính là Đường Tống, càng thể phù rể !
Lục Thiếu Du bỗng thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
vốn là vô tâm vô phế, đầu óc đơn giản, thêm việc cả vốn lạnh như băng quanh năm, nên cảm nhận gì khác thường.
Cậu như chợt hiểu , vỗ trán cái “bốp” :
“Phải , hai cũng với Văn Cảnh nữa, chắc là cũng phù rể luôn.”
“Nghe phù rể là chẵn, ba thì lẻ.”
“À! Em nghĩ ! Gọi cả họ đến, bốn chúng cùng phù rể cho Đường Đường và Văn Cảnh!”
Nghe Lục Thiếu Du nhắc đến Lương Việt Thâm, khí lạnh Lục Kim Yến càng thêm rợn .
Anh suýt nữa quên, gần đây Lương Việt Thâm còn đang mơ mộng hàn gắn hôn ước với Tống Đường, bám riết lấy cô rời.
Hừ, Lương Việt Thâm đang mơ giữa ban ngày!
“Anh cả, khi Đường Đường lấy chồng, định tặng bao nhiêu tiền mừng đây?”
Lục Thiếu Du vẫn nhận tình hình, xáp đến gần, hớn hở :
“Đường Đường là bạn nhất của em, em định bao cái phong bì to nhất! Anh đừng mà bao nhiều hơn em đấy nhé!”
Tống Đường kết hôn, Lục Kim Yến tặng lì xì…
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Sắc mặt tuấn tú của càng lúc càng khó coi, như thể ai đó đào mộ tổ tiên nhà .
Trước đây quả thật từng nghĩ, nếu cô lấy chồng, sẽ tặng một phong bao thật lớn.
Dù thì… những , đều là trong lúc mất kiểm soát mạo phạm cô.
Cô là con gái, hôn, chạm … thật sự thiệt thòi.
giờ đây, việc cô sắp lấy khác là điều mà chấp nhận nổi, còn thể tặng quà cưới cho cô?
Lục Kim Yến lạnh lùng liếc em trai ngốc nghếch, định bụng cảnh cáo đừng mà gán ghép lung tung nữa, thì đúng lúc đó, Tống Đường cầm giày múa mới bước .
Anh buồn để ý đến Lục Thiếu Du nữa, tiến lên một bước, lặp lời đề nghị:
“Để đưa em .”
“Không cần!”
Trước mặt Lục Thiếu Du, Tống Đường tranh cãi, nên lạnh mặt đáp một câu dứt khoát, xoay bước nhanh cổng.
Lục Thiếu Du đó, lúng túng gãi đầu, vò rối mái tóc ngắn của .
Cậu thật ngờ Tống Đường từ chối thiện ý của cả nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-113-1.html.]
nghĩ đây cả đối xử với cô tệ đến mức nào, thì việc cô để ý đến một lạnh như núi băng cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Cậu đạp xe nhanh lên, đuổi kịp cô:
“Đường Đường, để chở qua đó nhé.”
“À đúng , hôm qua mải cho thử nước dâu ngon nhất do bà ngoại Triệu Soái ngâm, nên quên đưa bánh hoa quế cho !”
Nghe đến chữ “nước dâu”, mặt Tống Đường lập tức đỏ bừng.
Cô , Lục Thiếu Du mang nước dâu đến là xuất phát từ lòng .
Cậu chắc hẳn nghĩ rằng uống rượu dâu chẳng bao giờ say, nên mới gọi nó là “nước dâu”.
… tối qua khi uống “nước dâu” đó, cô ít chuyện tiện kể .
Thành chỉ cần đến từ , cô thẳng nữa.
Cô khẽ ho một tiếng để che giấu sự lúng túng, mới hỏi:
“Bánh hoa quế gì cơ?”
“À, là Văn Cảnh nhờ mang đến cho đó.”
“Nói cũng trùng hợp lắm, hôm qua việc, tình cờ gặp Văn Cảnh đang huấn luyện ở đó.”
“Anh mua bánh hoa quế, là cảm ơn giúp giải bài.”
Lục Kim Yến lúc cũng bước theo hai đến cổng.
Tự nhiên hết những lời mà Lục Thiếu Du .
Khi thấy chiếc túi nhỏ đựng bánh hoa quế đặt tay cô, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.
Trước đây, luôn thích cảnh cáo cô đừng quyến rũ lung tung.
bây giờ, thầm hy vọng, giá mà cô chịu chủ động quyến rũ một chút thì mấy.
Chỉ tiếc rằng, cô tổn thương quá sâu.
Cô chịu chuyện với Phó Văn Cảnh, cũng thích kiểu đàn ông cứng rắn như Cao doanh trưởng…
Duy chỉ quan tâm đến .
Tống Đường thấy tiếng bước chân lưng.
Vô thức đầu , cô liền bắt gặp Lục Kim Yến đang ngoài cổng.
Hôm nay mặc bộ quân phục màu xanh, dáng thẳng tắp, khí chất gọn gàng rắn rỏi, đến mức khó tin.
Ngoại hình vốn thu hút, khiến khó lòng dứt mắt.
Tống Đường ngẩn trong giây lát, nhưng ngay đó, khuôn mặt xinh của cô chỉ còn vẻ lạnh nhạt và xa cách.
Cô tự luyến đến mức cho rằng, chỉ vì mấy bài tập giảng cho Phó Văn Cảnh, mà nảy sinh tình cảm với .
Dù gói bánh hoa quế hề rẻ, nhưng cô vẫn ý định nhận.
Tuy , vì mặt Lục Kim Yến ở đó, cô vẫn đưa tay nhận lấy chiếc túi bánh.
Cô định lát nữa sẽ đưa cho Lục Thiếu Du, nhờ trả Phó Văn Cảnh.