Khi hai còn đang tràn đầy mong đợi, chờ Tống Từ Nhung tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con với Tống Đường và đuổi cô khỏi nhà họ Tống, thì ngờ thấy Lâm Hà xuất hiện ở đầu cầu thang tầng hai.
“Không Đường Đường đẩy Yểu Yểu!”
“Vừa vẫn luôn ở trong phòng Đường Đường giảng bài cho con bé. Phải đến khi Tống Nam Tinh hét lên, nó mới khỏi phòng, thể đẩy ai xuống cầu thang chứ!”
Sắc mặt Tống Thanh Yểu và Tống Nam Tinh đồng loạt biến đổi.
Cả hai đều ngờ Lâm Hà mặt trong phòng của Tống Đường!
Lâm Hà và Tần Tú Chi vốn là đôi bạn thiết vô cùng.
Từ khi còn trẻ, họ là chị em sinh tử. Hai lấy chồng đều là đồng đội, cùng sống trong khu đại viện nhiều năm, dù quan hệ huyết thống nhưng còn thiết hơn cả ruột thịt.
Hơn nữa, Lâm Hà là vợ của Lục tư lệnh, nổi tiếng là công minh chính trực, lời bà , chẳng ai thể nghi ngờ.
“Lâm Hà?”
Tần Tú Chi sững sờ, ngạc nhiên thấy rõ.
Bà buông tay Tống Thanh Yểu , chậm rãi hỏi :
“Vừa thật sự ở trong phòng Đường Đường suốt ?”
Lâm Hà khẽ gật đầu:
“Là Đường Đường đến tìm , mấy bài hiểu.”
“ rảnh nên qua phòng con bé giảng bài. Nghe Tống Nam Tinh hét lên là Yểu Yểu ngã cầu thang, Đường Đường lúc đó mới hoảng hốt chạy ngoài.”
“ thể chứng cho Đường Đường. Tối nay con bé hại ai cả.”
“Tú Chi, Đường Đường là một đứa trẻ . Nó là con ruột của , nên tin tưởng nó nhiều hơn một chút.”
“Chuyện …”
Trong đôi mắt hoa đào giống hệt Tống Đường của Tần Tú Chi, đầu tiên hiện lên vẻ lúng túng và hoang mang.
Yêu thì lo, thương thì rối.
Vừa thấy Tống Thanh Yểu m.á.u me đầy , Tống Nam Tinh một mực khẳng định chính mắt thấy Tống Đường đẩy , bà theo phản xạ lập tức cho rằng Đường Đường chuyện .
Giờ bình tĩnh , nghĩ kỹ mới thấy, bà thật sự quá nóng vội.
Tống Nam Tinh từng tiền án vu oan cho Đường Đường, bà dễ dàng tin lời Tống Nam Tinh thêm một nữa?
Với nhiều năm quen , Tống Từ Nhung cũng hiểu rõ Lâm Hà là chính trực đến nhường nào.
Nghĩ đến chuyện con gái ruột của vu khống mà chính bản bênh vực, còn đuổi con bé khỏi nhà… Tống Từ Nhung – một vị quân trưởng nổi tiếng cứng rắn – lúc hiếm khi lộ vẻ lúng túng khó xử.
Ông thể cúi đầu nhận sai mặt con gái, chỉ thể gằn giọng chất vấn Tống Nam Tinh:
“Đường Đường rõ ràng đẩy Yểu Yểu, em một mực nó hại ?”
“Tống Nam Tinh, hôm nay em nhất định rõ ràng cho !”
Tần Tú Chi cũng lạnh lùng liếc Tống Nam Tinh – lúc đang run cầm cập – ánh mắt chuyển dần sang Tống Thanh Yểu.
Tay trái tay đều là m.á.u thịt.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-13-1.html.]
Tống Đường và Tống Thanh Yểu đều là con gái bà yêu quý, bà từng thiên vị ai, cũng hề xem nhẹ ai.
Chẳng qua vì Tống Thanh Yểu con ruột, bà lo Tống Thanh Yểu dễ tủi nên mới dành cho nó nhiều quan tâm hơn một chút.
bà sẽ bao che cho bất kỳ ai nếu dám hãm hại con ruột của .
Trầm ngâm một hồi lâu, bà cuối cùng vẫn lên tiếng, mang theo chút thất vọng:
“Yểu Yểu, con là Đường Đường đẩy con?”
“Tối nay rốt cuộc xảy chuyện gì? Mẹ sự thật.”
Tống Thanh Yểu đưa tay che miệng, vẻ mặt đau khổ tột cùng.
Cô thật sự bao giờ dám nghĩ rằng Tần Tú Chi… thể nghi ngờ !
Tất cả… đều là của Tống Đường!
Nếu Tống Đường cứ khăng khăng về thủ đô tranh giành với cô , thì cô bố nghi ngờ như thế !
Tống Thanh Yểu đương nhiên sẽ thật. Cô ngấn lệ, yếu ớt lắc đầu:
“Con thấy gì cả… thật sự thấy gì hết…”
Trong mắt Tống Nam Tinh, tất cả những gì Tống Thanh Yểu tối nay đều là để giúp bà .
Bà rõ, với sự xuất hiện của Lâm Hà, tối nay khó mà tránh khỏi mắng một trận trò.
dù bà cũng còn chút khí khái. Biết bản khó thoát, bà quyết định nhận hết tội về để bảo vệ thật lòng về phía , Tống Thanh Yểu.
“Chuyện liên quan đến Yểu Yểu!”
Tống Nam Tinh nghiến răng ken két, tiếp tục :
“Là em đẩy Yểu Yểu xuống cầu thang.”
“Cũng là em cố tình vu oan cho Tống Đường.”
“Con hồ ly tinh Tống Đường đến nhà chúng , khiến San San còn chu cấp tiền sinh hoạt, khiến em mất luôn phiếu vải, em nó là ngứa mắt!”
“Lúc em đẩy Yểu Yểu, con bé thấy . Nghe em hét lên là Tống Đường đẩy nó, thì hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.”
Nghe Tống Nam Tinh nhận hết về , Tống Thanh Yểu thở phào nhẹ nhõm.
Cô vốn luôn tiến lui. Để rửa sạch nghi ngờ , cô lập tức quỳ sụp xuống đất, tự tát mặt .
“Xin … Là con sai…”
“Con trách cô , xin đừng trách cô cô.”
“Em thật sự cố ý vu oan cho chị, chỉ là lúc cô chị đẩy em, em nghĩ chị thực sự hại em…”
“Em định hại ai cả, mà khiến chị bố trách mắng… tất cả là của em… em thật quá đáng…”
“Xin … xin chị…”
“Yểu Yểu…”