Chưa kịp để Tống Đường mở miệng, Tống Nam Tinh đảo mắt, bật nhạt:
“Là gian phu thì ! Hạng đàn bà rẻ mạt như nó, đàn ông nào thèm ức hiếp? Nó chỉ tự bám đàn ông thôi!”
“Bộ dáng hồ mị như hồ ly tinh, chẳng loại lành gì.”
“Tống Nam Tinh!”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Lời thực sự quá đáng, Tống Từ Nhung nhịn nổi mà quát lớn:
“‘Hồ mị’, ‘hạ tiện’… đó lời một trưởng bối nên ?”
“Đường Đường, con thật với bố, hôm nay rốt cuộc xảy chuyện gì, bố nhất định sẽ chủ cho con.”
Tống Đường ngờ , Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi chịu cho cô cơ hội giải thích.
Cô trầm mặc giây lát, thành thật đáp:
“Hôm nay coi như con gặp chuyện bất bình tay giúp đỡ, chẳng qua ngã một cái.”
“Ha ha…”
Tống Nam Tinh bật lộn cả mắt:
“Gặp chuyện bất bình? Biết bịa đặt gớm, quỷ mới tin nó dám việc nghĩa hiệp!”
“Tống Đường, rõ ràng là thấy đàn ông cần đàn bà, nó mới ‘nghĩa hiệp’ mà cùng chui rừng chứ gì!”
“Anh cả, căn bản nên để đưa Tống Đường trở đây!”
Tống Kỳ cau mày đến độ như thể kẹp c.h.ế.t ruồi:
“Việt Thâm đích , cô quả thật tác phong vấn đề.”
“Bố đưa cô về, Yểu Yểu sẽ nghĩ ? Con thấy nên lập tức gửi trả cô về nông thôn, thể để ở kinh thành tiếp tục trò ong bướm!”
Tống Chu Dã vốn luôn lời cả, vội vã hùa theo:
“ , con cũng tán thành nên đưa Tống Đường trở nông thôn!”
Thấy hai cháu trai cùng về phía , Tống Nam Tinh càng thêm đắc ý, khí thế hùng hổ.
Bà ưỡn thẳng lưng, hằm hằm chỉ Tống Đường, giọng đầy chán ghét và kiêu ngạo:
“Cô cô ‘nghĩa hiệp’… ai thể chứng cho cô?”
“Không ai chứng minh , tức là cô chỉ khoác lác! Rõ ràng cô cùng đàn ông chuyện bẩn thỉu mà thôi!”
Tống Đường vội đáp lời.
Cô ngẩng cao cằm, ánh mắt sắc như d.a.o đ.â.m thẳng Tống Nam Tinh.
Ở thế kỷ 21 mà cô từng sống, dư luận cởi mở hơn nhiều, thế nhưng chỉ một tin đồn nhơ nhuốc về nữ giới thôi cũng đủ hủy hoại thanh danh, để những vết thương thể xóa nhòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-17-2.html.]
Huống hồ là trong thời kỳ đầy biến động , tung tin bịa đặt về sự trong sạch của một cô gái chẳng khác nào chôn vùi cả đời cô gái.
Hành vi của Tống Nam Tinh, quả thực khiến thấy ghê tởm.
Tống Đường vốn cực kỳ chán ghét chuyện tự thanh minh.
Thế nhưng, nếu ở thời đại mà cô thể chứng minh hôm nay dây dưa với đàn ông lạ, thì chẳng những mang tiếng muôn đời, thậm chí còn khả năng tống ngục.
May , cô vẫn cách giữ trong sạch cho .
Hai vị cảnh sát hôm nay từng trực tiếp chứng kiến, họ thể chứng rằng cô quả thật vì nghĩa mà tay giúp .
Cô đang suy nghĩ cách để liên hệ với họ thì cánh cửa phòng khách khép hờ bỗng đẩy .
Người bước , chính là Lục Kim Yến, tay bưng một khay điểm tâm do Lâm Hà đích .
Tống Đường ở trong cùng khu đại viện , mà Lục Kim Yến vốn về nhà.
Chỉ là hôm nay ông nội Lục – Lục thủ trưởng – đích tới, khăng khăng gặp cháu trai, nên buộc trở về một chuyến, lát nữa đơn vị.
Lâm Hà khi xong điểm tâm thì sai mang sang nhà họ Tống.
Lục Thiếu Du kịp về, em hai Lục Dục còn đang tăng ca ở Viện Khoa học, nên dĩ nhiên thể để trưởng bối tự mang . Dù hề chạm mặt Tống Đường, cũng buộc sang Nhà họ Tống một .
“Tiểu Yến, cháu tới .”
Tống Nam Tinh vốn gả Hứa San San nhà họ Lục, nên đối với Lục Kim Yến lúc nào cũng sức niềm nở.
Bà sợ những công tử tài hoa nhà họ Lục nhan sắc như yêu mị của Tống Đường mê hoặc, nên đương nhiên nhân cơ hội sức bôi nhọ Tống Đường mặt .
“Dì cháu là đứa hiểu chuyện, nên mới cháu phân xử giúp. Cháu xem, váy áo Tống Đường rách rưới, vạt váy nhăn nhúm thế , chắc chắn là cùng đàn ông lén lút trong rừng . Ấy mà nó còn dám mạnh miệng nhận là ‘nghĩa hiệp cứu ’… Tiểu Yến, cháu xem, nó quá trơ trẽn ?”
Gương mặt của Tống Đường thực sự quá , đến mức lấn át cả vẻ mỹ lệ vốn công nhận của Tống Thanh Yểu.
Chính vì thế, Tống Thanh Yểu càng thêm bận lòng với nhan sắc .
Dù cô tự nhủ Tống Đường chỉ là một kẻ quê mùa, học thức và tầm chẳng thể sánh nổi, nhưng tận đáy lòng vẫn lo lắng Lục Kim Yến sẽ vẻ đó che mắt.
Cô tự nhiên càng mong khi xong lời Tống Nam Tinh, Lục Kim Yến sẽ nảy sinh chán ghét và khinh thường Tống Đường.
Hai đều dõi ánh mắt đầy chờ mong . nào ngờ, điều họ là…